Đệ Nhất Danh Sách

Chương 549: Phản Phệ

Nếu Nhâm Tiểu Túc ở đây, hắn sẽ nhận ra năng lực của siêu phàm giả họ Lý này là khôi phục hình ảnh từng xảy ra ở một địa điểm.
Trong màn sương mù màu trắng kia là hình ảnh của Hỏa Chủng và “Vương Tòng Dương”.
- Lý tiên sinh, có thể chiếu sớm hơn không?
Chúng ta muốn thấy rõ đầu đuôi.
Quan quân Chu thị nói, người bên cạnh đã lắp đặt camera, thu lại hình ảnh trong màn sương mù kia.
Lý tiên sinh gật đầu, hình ảnh trong màn sương mù được tua ngược lại, hơi bị bóp méo.
Lần này chiếu tới lúc Hỏa Chủng đang đào hố và Vương Tòng Dương vừa tới.
Lý tiên sinh lắc đầu:
- Chỉ có thể quay lại tới đây thôi. May mà người ở đây không nhiều, bằng không ngay cả quang ảnh ta cũng không thể ngưng tụ được.
- Được rồi, vất vả cho ngài.
Quan quân Chu thị khách khí:
- Nhờ ngài giúp chúng ta phiên dịch xem họ đang nói gì.
Bên cạnh Lý tiên sinh có phụ tá biết đọc ngôn ngữ môi. Dựa vào cử độc miệng của người Hỏa Chủng, phụ tá lập tức đọc được khẩu hình của đối phương, phiên dịch :
- Vương Tòng Dương? Đoàn tàu hơi nước đâu?
- Được, đã xác định thân phận…
Từng câu từng chữ dần được dịch lại. Từ đầu tới cuối Vương Tòng Dương không nói câu nào cả.
Sau khi họ thương lượng xong chuyện giết chết binh sĩ tuần ta thì Vương Tòng Dương dẫn thành viên Hỏa Chủng lên đoàn tàu rời đi.
Quang ảnh tới đây là hết. Dường như năng lực của Lý tiên sinh đã tới cực hạn. Có điều hình ảnh ngoài ý muốn xảy ra, chỉ thấy trong rừng cây có một thân ảnh cực kỳ mơ hồ, đi ra, bám lên thành xe lửa cùng rời đi.
- Ai vậy?
Quan quân Chu thị kinh ngạc nói:
- Lúc trước không thấy hắn, hắn trốn ở đâu?
Lý tiên sinh chỉ tay về phía rừng cây:
- Hắn vẫn luôn trốn ở đó, vì không xuất hiện nên chúng ta không thấy.
- Kỳ quái, rốt cuộc người này là ai, muốn theo dõi người của Hỏa Chủng hay An Kinh tự?
Quan quân Chu thị cau mày:
- Lý tiên sinh, vì sao chúng ta không thấy ra hình dáng của hắn.
Cứ như có một màn sương mù phủ kín khuôn mặt hắn vậy.
Lý tiên sinh cũng cảm thấy kì quái. Hắn tỉ mỉ tới gần quang ảnh, đánh giá thân ảnh Nhâm Tiểu Túc.
Xác thực khuôn mặt đối phương bị che phủ bởi một mà sương mù, làm người ta không thấy rõ hình dáng và quần áo, chỉ có thể thấy được một cái bóng thôi.
- Trước kia chưa từng xảy ra chuyện này…
Lý tiên sinh kỳ quái nói:
- Sao người này lại đặc biệt như vậy?
- Mặt đất gần đây có vết máu nhưng không phát hiện thi thể. Hơn nữa đoàn tàu còn không rời khỏi công viên…
Quan quân Chu thị lên tiếng:
- Cho nên chúng ta hoài nghi, khi đoàn tàu còn ở trong công viên đã có chuyện gì đó xảy ra.
Ngài có thể phát thêm quang ảnh ở những nơi khác không, để chúng ta nhìn xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lý tiên sinh lắc đầu:
- Mỗi ngày chỉ dùng được một lần thôi. Ngày mai mới dùng lại được.
- Vậy có cách nào thấy rõ thân ảnh mơ hồ kia hơn không? Ta cảm thấy hắn là nhân vật mấu chốt trong sự kiện lần này.
Quan quân Chu thị hỏi.
- Ta sẽ cố gắng…
Lý tiên sinh nói.
Bấy giờ, quang ảnh chiếu Nhâm Tiểu Túc đang bám vào xe dừng lại trước mặt họ.
Cứ như đoạn phim đang được tạm dừng vậy.
Lý tiên sinh đứng trước người Nhâm Tiểu Túc, giơ tay muốn tạo ra một quang ảnh khác.
Dường như muốn xua tan màn sương mù bao phủ Nhâm Tiểu Túc.
Chẳng qua khi quang ảnh chiếu tới trên người Nhâm Tiểu Túc thì thân ảnh bỗng dưng di động.
Quan ảnh đoàn tàu vẫn bị tạm dừng, chỉ có duy nhất Nhâm Tiểu Túc quay lại nhìn chằm chằm Lý tiên sinh.
Ánh mắt băng lãnh cực kỳ có lực chấn nhiếp.
Đối phương chỉ lẳng lặng nhìn nhưng lại khiến Lý tiên sinh cảm nhận được bản thân như bị mãnh thú nhắm tới.
Trong thân ảnh mơ hồ kia chỉ có đôi mắt là vô cùng rõ ràng!
Lý tiên sinh phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần suy sụp ngã trên mặt đất:
- Không được, không thể thấy rõ được! Thật kỳ quái, rốt cuộc người này là ai, sao có thể phản phệ năng lực của ta!?
Xung quanh xôn xao, tất cả mọi người đều không ngờ kết quả lại thế này.
Từ trước giờ, Lý tiên sinh hỗ trợ phá án đều rất thuận lợi, muốn tìm được phần tử tội phạm dễ như trở bàn tay. Thế nhưng lần này lại thất bại, hơn nữa Lý tiên sinh còn bị phản phệ.
Mà năng lực của Lý tiên sinh cũng tương đối kỳ lạ. Bản thân hắn là một nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường.
Kết quả trong một buổi tối tan tầm, vợ hắn lại bị cướp giết. Lý tiên sinh đau khổ muốn lùng bắt bằng được hung thủ.
Thế nhưng người của đội trật tự nói nơi cướp bóc không có camera, rất khó bắt được hung thủ.
Kết quả Lý tiên sinh lại thức tỉnh năng lực, dẫn theo người của đội trật tự tìm được chân dung hung thủ.
Về sau Lý tiên sinh cũng chẳng giấu giếm, mỗi ngày đều giúp đỡ Chu thị xử lý những vụ án khó giải quyết.
Sau đó Chu thị sẽ trả tiền thù lao cho hắn.
Nhưng vì hắn chỉ nhìn được hình ảnh không có âm thanh nên Lý tiên sinh lại thuê một phiên dịch khẩu ngữ làm trợ thủ.
Mà bây giờ, Nhâm Tiểu Túc đang nằm ổ trong khách sạn đột nhiên hoảng hốt.
Chu Nghênh Tuyết ở bên cạnh, hiếu kỳ hỏi:
- Sao vậy lão gia?
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Ta bỗng cảm thấy bản thân bị ai đó theo dõi, thế nhưng cảm giác này rất nhanh đã biến mất. Cũng chẳng biết là chuyện gì.
Chu Nghênh Tuyết nhìn thoáng qua cửa sổ, kéo màn lại:
- Trong phòng không có camera, ta đã kiểm tra qua.
- Được rồi….
Nhâm Tiểu Túc gật đầu lấy 13 cái hòm tư liệu ra.
Chu Nghênh Tuyết sợ ngây người:
- Lão gia, đây là gì?
Nhâm Tiểu Túc kể lại chuyện đêm nay cho Chu Nghênh Tuyết.
Cơ bản là Hỏa Chủng đã tìm được phòng thí nghiệm, hắn và đối phương xảy ra tranh chấp.
Chu Nghênh Tuyết cạn lời. Thì ra đêm nay có chuyện này.
- Ta còn tưởng lão gia chỉ đi đào đồ thôi. Không ngờ còn phải chiến đấu. Quá nguy hiểm a.
- Ừ, họ đúng là gặp nguy mà.
Nhâm Tiểu Túc trả lời qua loa, sự chú ý lần nữa tập trung vào tài liệu trước mặt.
- Cho nên, lão gia, nơi này là tư liệu trong phòng thí nghiệm à…
Hai mắt Chu Nghênh Tuyết lóe sáng:
- Vậy chúng ta bán những tài liệu này đi, khi ấy chẳng phải lo cơm ăn áo mặc cả đời luôn?
- Vậy cũng phải có mạng để hưởng mới được….
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Một khi ngươi bán ra, tất nhiên sẽ có rất nhiều người để mắt tới ngươi. Sợ rằng Hỏa Chủng sẽ truy đuổi ngươi tới chân trời góc bể. Đừng nghĩ bản thân có thể lén lút làm, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió đâu.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc muốn bán tư liệu chỉ có hai lựa chọn. Một là bán cho cứ điểm 178.
Thế nhưng hắn không xác định được cứ điểm 178 cứ hứng thú với những thứ này không.
Hai là bán cho Khánh thị.
Chỉ có bán cho hai nhà này Nhâm Tiểu Túc mới yên tâm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận