Đệ Nhất Danh Sách

Chương 480: Ông Chủ

Từ lúc hoàn từng từng nhiệm vụ áp Trương Tằng Nhiên, đã hai hôm Nhâm Tiểu Túc chỉ ở trong sân nhỏ nhà mình. Thậm chí còn gieo năm cây khoai tây xạ thủ để phòng ngừa có người đánh lén.
Nhưng khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, hắn giữ hạc giấy trong tay nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả. Đối phương vẫn gửi tiền cho hắn, những nhiệm vụ khác vẫn được gửi tới điện thoại, không có bất kỳ sự thay đổi gì hết.
Nhâm Tiểu Túc tiếc năm cảm tạ tệ của mình. Thậm chí hắn còn nghĩ tới truyện lên thị trấn bán khoai tây nữa.
Nói thật, hiện tại Nhâm Tiểu Túc tới đâu cũng có thể sống tốt, không cần phải trồng trọt cũng được. Hắn trồng khoai tây xạ thủ là để đề phòng ăn cướp, hơn nữa còn có thể bán khoai tây, không lo ăn uống…
Cũng vì có khoai tây xạ thủ nên mỗi ngày Nhâm Tiểu Túc có thể ngủ thật an ổn. Đừng nhìn mà nghĩ khoai tây xạ thủ yếu đuối. Nếu đánh bất ngờ, siêu phàm giả cũng có thể bị nó đánh cho nhe răng trợn mắt. Người bình thường càng không cần phải nói, ít nhất cũng là gãy xương.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trong sân cần con hạc giấy thứ hai xem. Kết quả khiến hắn thất vọng, trên tờ giấy không có ghi gì cả.
Chỉ sợ hạc giấy được điều khiển bởi siêu phàm giả, hẳn đối phương cũng chẳng quan tâm về việc mất một hai con hạc giấy đâu.
Nhâm Tiểu Túc vừa tháo ra vừa nhớ cách gấp lại. Chung quy hắn vẫn muốn xem thử sau khi được gấp lại, hạc giấy có thể lần nữa hoạt động lại không.
Chờ tới khi hắn cảm thấy mình biết gấp rồi, trở thành một thợ gấp giấy lành nghề rời thì lại đối mặt với một vấn đề…
Ánh mắt: Tốt, ta đã hiểu.
Đầu óc: Không, ngươi không có.
Nhâm Tiểu Túc chạy tới quán rượu. Tiên sư kể chuyện đang ngồi trên ghế kể về chuyện Khánh Chẩn vây quét vật thí nghiệm. Cũng không biết tin tức này từ đâu mà ra. Nội dung là: Khánh thị đã đuổi vật thí nghiệm khỏi hàng rào phía nam. Ngay cả cư dân trong hàng rào của Lý thị cũ cũng nói Khánh Chẩn là người tốt. Dường như đã quên mất Khánh Chẩn chính là người khơi dậy chiến tranh ở phía Tây nam này.
Bất quá, vật thí nghiệm vẫn là tai họa ngầm, vì chúng trốn lên núi nên chẳng ai biết chúng đã đi đâu.
Tiểu Lộc ngồi ở chỗ của Nhâm Tiểu Túc, thấy thiếu niên tới thì vui vẻ vẫy tay:
- Sao hai hôm nay ngươi không tới?
- Ở nhà ngủ nướng.
Nhâm Tiểu Túc cười cười giải thích.
- À…
Tiểu Lộc cũng chẳng hỏi nhiều, bím tóc nho nhỏ phía sau nay được điểm trang bằng một sợi dây đỏ rất mới:
- Hôm nay ông nội ta kể chuyện mới. Phía bên Tây nam cũng không có nạn dân. Bất quá nhưng nạn dân kia thảm hơn nạn dân của Tông thị nhiều. Họ chạy nạn cũng khó khăn, rất nhiều người đã chết trong miệng của dã thú. Nghe nói còn có người đụng phải vật thí nghiệm, số người còn sống rất tích.
Nghe tới 3 chữ vật thí nghiệm, Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới cảm giác uy hiếp đám quái vật đem tới cho hắn khi còn ở Cảnh Sơn. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, ít nhật Khánh Chẩn không làm sai việc này.
Dù chiến tranh thế nào đi nữa, cần phải ưu tiên giải quyết sinh vật không thể nói đạo lý kia cái đã.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Tiểu Lộc, ngươi biết gấp hạc giấy không?
Tiểu Lộc đỏ mặt:
- Nào có người tìm con gái nhà người ta hỏi gấp hạc giấy chứ, thật không biết xấu hổ mà.
Nói xong, Tiểu Lộc hất cái bím tốc, chạy khỏi quán rượu.
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Tiên sinh kể chuyện ngồi gần đó nghe vậy thì tức giận. Tên tiểu tử này dám thông đồng với cháu gái ngay trước mặt ông.
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ nghỉ nửa ngày. Bằng lương tâm mà nói, hắn thật sự muốn học hạc giấy, chẳng phải nói tiểu cô nương sẽ biết gấp mấy cái này hả.
Vừa nghĩ tới đây, hắn cảm thấy chủ nhân của hạc giấy hẳn sẽ rất nữ tính a…
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy gần đây hắn cần ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió. Nhiều điện thoại bị mất như vậy, dù đối phương có ngốc cũng đoán được sát thủ cấp D ở hàng rào 61 này có vấn đề.
Hơn nữa, hắn còn liên tục tóm hết hai con hạc giấy của người ta nữa. Không trốn, chẳng lẽ đợi người ta tìm tới cửa vây công rồi ngồi nói lý lẽ các kiểu.
Nhâm Tiểu Túc cáo biệt với tiên sinh kể chuyện, lão gia tử nghe hắn muốn đi thì vui muốn chết.
Kết quả câu: một thời gian nữa sẽ trở về của Nhâm Tiểu Túc khiến lão gia tử cười không nổi nữa.
Chung quy hàng rào 61 là lãnh thổ Trung Nguyên gần Tây bắc nhất.
Nhâm Tiểu Túc về nhà thay một bộ đồ sạch rồi rời khỏi thị trấn.
Chỉ là lúc hắn sắp đi, Nhâm Tiểu Túc chợt thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai, mặt y phục tác chiến gọn gàng đi ngược hướng.
Theo bản năng, Nhâm Tiểu Túc liền muốn gọi tên Dương Tiểu Cận, trong lòng cũng kích động vô cùng.
Thế nhưng hắn lập tức phát hiện, đối phương không phải cô gái mà là một người phụ nữ. Từ hình dáng tới dáng người đều thành thục hơn Dương Tiểu Cận bảy tám tuổi. Đoán chừng là hai bảy, hai tám tuổi.
Hơn nữa, trang phục ngày thường của Dương Tiểu Cận là áo thể thao. Nàng rất ít mặc y phục tác chiến. Mà mũ lưỡi trai Dương Tiểu Cận đội thường có màu sắc trung tính, còn lưỡi trai người phụ nữ này đội lại là màu đen.
Khiến Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc là, hắn cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc từ đối phương. Có lẽ vì khí chất của người phụ nữ này có phần giống với Dương Tiểu Cận.
Nhưng tỉ mỉ quan sát lại phát hiện có chỗ khác, người phụ nữ này trông càng lý trí và lạnh lùng Dương Tiểu Cận nhiều.
Trông như đã trải qua thăng trầm và tang thương mất mác.
Nhâm Tiểu Túc cúi đầu đi qua đối phương, nhanh chóng rời khỏi hàng rào 61. Hắn cảm thấy nếu không đi, khả năng cao sẽ bị để mắt tới.
Sau khi Nhâm Tiểu Túc rời đi, người phụ nữ nghi hoặc quay đầu nhìn bóng lưng thiếu niên nhưng rất nhanh đã quay người tiếp tục con đường của mình.
Nàng đi tới bên ngoài túp lều của Trương Tằng Nhiên, thi thể trong túp lều đã được người quản lý thị trấn kéo đi chông.
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn nơi hạc giấy từng đậy, nhíu mày không biết đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên, nàng cúi đầu lấy ra một cái di động có kiểu dáng y chang Nhâm Tiểu Túc, gửi đi một tin nhắn:
“Từ bây giờ, gửi hết những tin tức liên quan tới nhiệm vụ của 1583850 cho ta.”
“Vâng, lão bản.”
Mà 1583850 chính là số tài khoản của Nhâm Tiểu Túc.
Người phụ nữ đi tới quán rượu Nhâm Tiểu Túc thường ngồi. Không biết là vô tình hay hữu ý mà chỗ nàng ngồi vừa vặn là chỗ kế bên cửa sổ mà Nhâm Tiểu Túc hay ngồi.
Nàng vừa vào quán, tiên sinh kể chuyện đang kể bỗng cười nói:
- Chuyện này tiếp tục thế nào, mời hạ hồi phân giải.
Nói xong, tiên sinh nói với Tiểu Lộc:
- Về nhà thôi, hôm nay ta mệt rồi.
Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đứng dậy đi theo. Đi tới nhà của tiên sinh kể chuyện thì nghe đối phương cười nói với Tiểu Lộc:
- Niếp Niếp ngoan, đi mua mấy bình nước tương về đi, trong nhà không còn nước tương.
Tiểu Lộc không nói gì mà quay đầu rời đi.
Người phụ nữ nọ nhìn tiên sinh kể chuyện:
- Gần đây trong thị trấn có người kỳ quái nào xuất hiện không?
Tiên sinh kể chuyện lắc đầu cười:
- Không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận