Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1103: Thợ Săn Tiền Thưởng Và Vu Sư

Nếu như Nhâm Tiểu Túc thật sự muốn giữ đối phương lại, hắn hoàn toàn có thể làm được.
Chỉ là quá trình chiến đấu có lẽ sẽ rất kịch liệt, nhưng một khi Nhâm Tiểu Túc bật hết hỏa lực, chỉ bằng đối phương sao có thể từ đào thoát trong tay hắn?
Các ngươi tưởng kẻ phá hủy hàng rào này chỉ có tiếng không có miếng à?
Thế nhưng những gì nữ Vu Sư nói trước khi đi khiến Nhâm Tiểu Túc vẫn còn nghi ngờ.
Lỡ đối phương vì che giấu thân phận Kỵ Sĩ mới thề thốt phủ nhận thì sao?
Hoặc chính nàng không biết nhưng có người trong tổ chức biết thì sao?
Vì vậy Nhâm Tiểu Túc nguyện ý thả đối phương rời đi, đợi đối phương truyền tin tức về.
Hắn tin sau khi tới tổ chức, đồng bạn sẽ hỏi nàng ta đã có chuyện gì, từ đó cũng nói ra việc gặp hắn.
Đương nhiên, cũng có một loại khác tình huống: Nàng là do gia tộc Tudor phái tới.
Cả hai kết quả Nhâm Tiểu Túc đều không sợ, dù bị tổ chức Vu Sư quần công, hắn vẫn có thể dùng đoàn tàu hơi nước rời đi rồi quay lại dẫn theo đám người Chu Nghênh Tuyết san gia trang bọn người kia...
Hiện tại, dù đối phương có hoài nghi hắn thì cùng lắm chỉ phát chút nhân vật tới giải quyết qua loa thôi.
Đám Đại Vu Sư quen sống an nhàn đã lâu sao có thể bôn ba vì chút việc nhỏ này?
Tuy chiến đấu đêm nay kịch liệt nhưng cường độ nhưng không cao lắm, Nhâm Tiểu Túc tin tưởng phán đoán của mình.
Lúc này, thành trấn đã náo nhiệt hẳn lên.
Chủ nhân của chuồng ngựa bị cháy không ngừng ra sức cứu hỏa, một bên lại kêu người bắt trộm.
Xem ra, bọn họ cũng phát hiện có người đi lại trên nóc nhà, nên kết luận là kẻ trộm ác ý phóng hỏa.
Nhâm Tiểu Túc không muốn dính vào vũng nước đục này.
Vì thế hắn dứt khoát lượn một vòng lớn mới về lại tháp Vu Sư.
Vốn hắn tưởng động tĩnh lớn thế này sẽ đánh thức Mai Qua.
Ai dè con hàng này vẫn còn đang ngủ.
Ở bên ngoài điều tra hơn hai năm, trên đường trở về trả lại chật vật không chịu nổi, Mai Qua thật sự rất mệt mỏi.
Sáng hôm sau, Mai Qua bỗng chạy tới dùng sức đập cửa phòng Nhâm Tiểu Túc:
"Đại sự, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa:
"Làm sao vậy?"
"Tối hôm qua trong thành trấn đã xảy ra chuyện, ngươi có nghe được động tĩnh gì không?"
Mai Qua nói.
"Không có, ta quá mệt nên ngủ như chết, có chuyện gì?”

vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc trông rất buồn ngủ.
"Vậy à… "
Mai Qua thầm nói:
"Ta cũng không phát hiện ra chuyện gì cả.
Cơ mà gần đây ngươi phải thật cẩn thận.
Có khi việc này là nhắm vào chúng ta đấy!”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
"Rốt cuộc là chuyện gì?”
"Có người thấy được hung thủ phóng hỏa rồi… "
Mai Qua nói:
"Buổi sáng ta cho người tới hỏi, đối phương bảo thấy một người đeo mặt nạ bạc bay lại trên nóc nhà.
Hiện tại tất cả mọi người đều nói đó là hung thủ phóng hỏa!”
Nhâm Tiểu Túc:
"Chỉ biết câm nín !!!"
Mai Qua nói tiếp:
"Ngươi còn nhớ trên đường chúng ta trở về từng gặp chuyện gì không? Bị Vu Sư đeo mặt nạ bạc từng tập kích chúng ta đó!”
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười.
Lúc trước hắn dùng lão Hứa lừa gạt Mai Qua, bây giờ lại gây ra chuyện.
Cũng không biết về sau Mai Qua thấy được lão Hứa sẽ có phản ứng gì nữa.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, hẳn hắn đã giúp cái “nồi” của Hứa Hiển Sở lớn thêm một chút rồi…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Có khi nào là người khác làm không?"
Mai Qua ung dung nói:
"Nhất định là hắn! Lúc trước phóng thích hỏa trụ cũng là hắn, hắn chính là người của gia tộc Tudor phái tới!”
Được rồi, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, ngươi nói sao thì là vậy, ta không giải thích nữa.
Bấy giờ Mai Qua còn nói thêm:
"Xem ra hắn sợ lộ trình của mình bị phát hiện nên phóng hỏa hấp dẫn sự chú ý của người khác, sau đó chạy thoát.
Ta cảm thấy hắn nhất định sẽ quay lại, ngươi nên cẩn thận."

"Vâng, ta sẽ cẩn thận… "
Nhâm Tiểu Túc đáp.
"Sao ta cảm thấy ngươi có hơi qua loa nhỉ.
Ta là đang lo hắn sẽ giết ngươi đó, ngươi không sợ chết sao?"
Mai Qua nóng nảy, hắn tự nhủ có sát thủ lợi hại như vậy mai phục, không cẩn thận một chút là chết người thật đó!
Nhâm Tiểu Túc nói lảng sang chuyện khác:
"Đúng rồi, nơi này của ngươi sách gì tương đối trân quý không?"
Mai Qua sửng sốt:
"Không có a."

Nhâm Tiểu Túc trầm tư, chẳng lẽ trộm sách chỉ là cái ngụy trang?
Hắn lại hỏi:
"Vậy có bút tích nào tương đối đặc thù hay không? Ví dụ đã lâu đời hoặc có ý nghĩa đặc biệt nào đó?”

Mai Qua lần nữa sững sờ:
"Làm sao ngươi biết?"
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:
"Mau lấy tới cho ta xem!"
"Này không tốt lắm đâu…."

Mai Qua khó xử nói.
"Có gì mà không tốt, ta là người hầu cận của ngươi a, đọc sách của ngươi có làm sao đâu?"
Nhâm Tiểu Túc không vui nói:
"Ta còn giúp ngươi đoạt lại người trong lòng đó!”
Mai Qua lầm bà lầm bầm nửa ngày, kết quả quay về phòng ngủ lấy một hộp sắt đưa cho Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc hít một hơi thật dài, mở hộp sắt ra...
"Ngươi nghiêm túc à?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Rất nghiêm túc a… "
Mai Qua nói:
"Làm sao? Không phải ngươi nói có ý nghĩa đặc thù à.
Cái này rất đặc biệt với ta đó.”

"Đặc biệt mà ta nói không phải là thư tình của ngươi và vị thanh mai trúc mã kia, đầu óc ngươi có vấn đề không vậy?"
Nhâm Tiểu Túc cạn lời, đến cùng con hàng này làm cách nào để trở thành Vu Sư vậy.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc đã nghĩ lại.
Có khi nào trong số những thư tình này ẩn dấu bí mật gì đó không.
Ví dụ đối phương muốn báo cho Mai Qua biết một ít tin tức gì đó? Kết quả hiện tại đổi ý nên cho người thu hồi.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc chịu đựng cơn buồn nôn đọc hết hơn hai mươi phong thư tình.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc chấn kinh ngẩng đầu:
"Đây là khi ngươi mấy tuổi?"
"9 tuổi… "
Mai Qua đương nhiên nói.
Nhâm Tiểu Túc nhét hộp sắt vào trong lồng ngực của Mai Qua.
Khó trách trong thư lại là chuyện ngày mai có nên vụng trộm đi bắt ếch không…
Bắt con mẹ nó ếch nữa chứ.
Mới 9 tuổi đã biết yêu? Vương pháp đâu rồi!
"Thật sự không còn cái nào khác à?”
Nhâm Tiểu Túc có phần không cam lòng.
"Thật sự không có…. "
Mai Qua nói.
Từ việc này, Nhâm Tiểu Túc có thể xác định nữ Vu Sư đã tại lừa gạt mình.
Nếu đối phương không tới trộm sách thì tới đây làm gì? Nhìn lén Mai Qua tắm sao? !
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Mai Qua không có cái sức hút đó!
"Vậy ta hỏi ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc hỏi lại:
"Giữa các thợ săn tiền thưởng có gì khác nhau không?”
Mai Qua khói hiểu hỏi ngược lại:
"Sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Tùy tiện hỏi thôi… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Mấy năm trước thì vẫn còn chút khác nhau.
Kỳ thật ban đầu thợ săn tiền thưởng thích hành hiệp trượng nghĩa, thường xuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo…"
Mai Qua nói:
“Tổ chức Vu Sư vây quét bọn họ nhiều lần, cũng giết được một số người.
Cuối cùng vẫn còn một tí người núp ở chỗ tối tiếp tục hành hiệp trượng nghĩa, hành tung thập phần bí ẩn.
Các thuộc dân cũng bắt đầu dần sùng bái bọn họ, xem bọn họ là người có thể tru thần.”
"Sau đó thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
Mai Qua nói:
"Sau đó tổ chức Vu Sư cho người ta ngụy trang thành thợ săn tiền thưởng, làm chút chuyện vô cùng bẩn thỉu rồi lại dùng dư luận tuyên truyền trắng trợn.
Cho nên thuộc dân lập tức mất lòng tin với họ.”
Nhâm Tiểu Túc có chút ngơ ngác.
Không nói những cái khác, chỉ mỗi mấy trò đấu tranh chính trị này, tổ chức Vu Sư thật sự “chơi” rất giỏi nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận