Đệ Nhất Danh Sách

Chương 423: Chứng Kiến Khoảnh Khắc Lịch Sử Được Viết Lên

Một khắc trước, Phó Nhiêu còn cảm thấy bản thân thật may mắn nay đang gào khóc kêu đau.
Thương thế của hắn giống với Nhâm Tiểu Túc lúc trước, nội thương chỉ chỉ có thể chờ Hắc dược bôi ngoài da thẩm thấu vào chữa lành.
Nhâm Tiểu Túc đã dặn đi dặn lại ngàn vạn lần không được uống Hắc dược, bằng không có quỷ mới biết sẽ sinh ra phản ứng gì.
Sau khi đám Nhâm Tiểu Túc thu thập xong đại đội kia và quay lại, Phó Nhiêu vùng vẫy muốn đứng lên cảm tạ Nhâm Tiểu Túc.
Mọi người đều thấy rõ tình huống vừa rồi, cách tốt nhất Tiêm Đao Liên có thể làm là giúp Phó Nhiêu sớm giải thoát, sau đó báo thù cho hắn.
Nếu là lúc trước, mọi người nhất định làm vậy, vì đó là tử cục.
Trương Tiểu Mãn nhìn Phó Nhiêu rồi chửi ầm lên:
- Trật khớp thì bẻ lại là được thôi.
Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Các huynh đệ, khiên hắn lên cán cứu thương.
Còn ngươi, Phó Nhiêu, thành thật nằm dưỡng thương trên đó đi.
Sắc mặt Phó Nhiêu trắng xám do mất nhiều máu nhưng vẫn cố nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Cám ơn.
“Điểm cảm tạ tới từ Phó Nhiêu, +1!”
Tiếng cám ơn này có trọng lượng rất nặng, vì đây là ân cứu mạng.
Nhâm Tiểu Túc cười bảo Phó Nhiêu dưỡng thương tốt.
sau đó hắn đi tới chỗ lính y tế băng bó vết thương.
Trận vừa rồi, Nhâm Tiểu Túc xông lên đầu tiên nên vai bị đạn bắn trúng.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc biết rõ, chỉ cần thoa Hắc dược, sau 3 ngày vết thương sẽ khỏi.
Lúc lính y tế băng bó vết thương cho Nhâm Tiểu Túc thì hiếu kỳ hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc, cơ thể của ngươi chắc thế, đạn chỉ mới bắn vào một tất thôi.
Tất cả mọi người đi tới bên Nhâm Tiểu Túc, tò mò nhìn miệng vết thương:
- Đúng là mình đồng da sắt mà.
Trương Tiểu Mãn ngồi xếp bằng kế bên Phó Nhiêu, hắn không tới chỗ Nhâm Tiểu Túc mà cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì.
Phó Nhiêu nhìn Trương Tiểu Mãn, hỏi:
- Đại đội trưởng, ngươi đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì…
Trương Tiểu Mãn nhẹ giọng nói:
- Lần này, trước khi đi ta có nói với mẹ, khả năng cao ta không về được.
Chung quy Tiêm Đao Liên phải đối đầu với bao nhiêu nguy hiểm ta đều rõ, cho nên đã sớm nói trước, tránh sau này bà sẽ đau lòng quá.
Phó Nhiêu im lặng, hắn chợt nghe Trương Tiểu Mãn lẩm bẩm:
- Ta ở cứ điểm 178 từ nhỏ, cảm thấy được da ngựa bọc thây, chết trên chiến trường là một loại vinh quang.
Nhưng nếu được chọn, có ai nguyện ý chết ở nơi cứt chim cũng chẳng thấy này đâu.
Ngươi nói đúng không?
Phó Nhiêu im lặng một lúc:
- Có ai muốn chết đâu.
- Bây giờ chúng ta muốn chết cũng không được…
Trương Tiểu Mãn bất đắc dĩ cười:
- Bỗng có một tên điên xuất hiện, bảo chúng ta nhất định phải sống, không ai được chết cả… Thật đúng là một tên điên.
Năm nay Trương Tiểu Mãn đã 30 tuổi.
Hắn sống trong cứ điểm tới năm 27 tuổi, 3 năm tiếp theo thì sống trong trạm gác của cứ điểm.
Thời gian đầu ở trạm gác rất khó chịu, không có báo chí, không có hoạt động giải trí.
Vì trạm gác có vị trí cao hơn mặt nước biển nên bốn mùa rét lạnh, rất ít ra mồ hôi.
Vì không để binh sĩ bị bệnh, họ phải vây quanh bếp lò tập thể năng, khiến bản thân mồ hôi đầm đìa.
Vào thu đông, ngay cả nước uống cũng chẳng có, nước toàn bộ đóng băng.
Các huynh đệ khát nước chỉ có thể nhai băng mà thôi.
Mười năm uống băng lạnh, nhiệt huyết vẫn không giảm, đau khổ trong quá trình này khó ai biết rõ.
Trương Tiểu Mãn xuất chinh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tử trận.
Tựa như hắn nói, chiến tranh sao có thể không có người chết?!
Sau khi binh sĩ chết cũng không cách nào an táng, chiến hữu chỉ đành nhổ một chiếc răng của đối phương, mang về để dưới chuông đồng của cứ điểm 178, coi như đã an táng chiến hữu.
Hồn về quê cũ.
Lão binh từng nói, thời điểm chuông đồng vang lên, những linh hồn bất hủ tại cứ điểm 178 sẽ ở bên cạnh phù hộ họ.
Cơ mà lần này thì hơi kỳ, tự nhiên có một tên điên nhảy ra, bảo sẽ dẫn họ còn sống quay về.
- Chỉ có tên điên mới nói những lời này, làm những chuyện này, đúng không?
Trương Tiểu Mãn hỏi Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu bình tĩnh nói:
- Đối ta lại thích tên điên này.
Thân là chiến hữu của hắn, ta không chỉ vui mừng mà còn cảm thấy vinh hạnh.
- Vinh hạnh?
- Vì đó là Tư lệnh tương lai của cứ điểm 178, mà chúng ta đang được chứng kiến lịch sử được viết lên.

Sau khi chỉnh đốn sơ bộ, Trương Tiểu Mãn dẫn theo mọi người đi tới chiến trường vừa rồi.
Hắn suy tư nửa ngày rồi nói:
- Ngươi nhìn đi, nói không chừng trên đường tới núi Cường Loan, chúng ta sẽ tiếp tục chạm trán binh sĩ Tông thị.
Ngươi nói xem, chúng ta có nên thay đổi quân trang của đám người này, giả là đại đội Tông thị?
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn hán tử:
- Đến lúc gặp quân tiên phong, để họ dùng pháo bắn chết cả lũ à?
Trương Tiểu Mãn nghẹn họng nửa ngày:
- Chúng ta có thể đi đường vòng, đừng để đụng mặt là được mà.
- Nhưng… quần áo của đám người chết này toàn vết đạn và máu.
Nếu giả dạng thành binh sĩ Tông thị, đối phương nhìn lờ mờ thì không sao, nhưng nếu có người chú ý, những vết đạn ngay ngực này khó lòng giải thích…
Tiêu Tiểu Thần nói:
- Đại đội trưởng, cách này của ngươi là suy nghĩ hão huyền rồi.
Hơn nữa, người ta cũng phải nhận biết chiến hữu của mình chớ.
Trương Tiểu Mãn phân tích:
- Ngươi nghe ta phân tích này, Tông thị có hơn 200.000 binh sĩ.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều biết nhau? Cứ điểm 178 chúng ta quanh năm ở trong hàng rào, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, dù không nhận ra nhau nhưng vẫn quen mặt.
Còn đám người kia, bình thường phân tán ra mười mấy cái hàng rào.
Tạm thời được triệu tập tới một chỗ, không nhận ra nhau cũng rất bình thường.
Bấy giờ, cả bọn nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, Trương Tiểu Mãn tối sầm mặt:
- Ta mới là Đại đội trưởng, ta quyết định biện pháp.
Các ngươi nhìn Nhâm Tiểu Túc làm gì, chẳng lẽ lời nói của một binh sĩ như hắn còn có trọng lượng hơn ta?
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nhìn Trương Tiểu Mãn:
- Thật sự không được.
- À…
Trương Tiểu Mãn đáp lời.
Bấy giờ, bỗng Tiêu Tiểu Thần nói:
- Trong trận này, chúng ta đã đoàn diệt 4 đại đội của kẻ địch mà quân số không giảm.
Dù là lính trinh sát của đại đội Phi Ứng chó má kia cũng chưa chắc làm được.
Từ trước tới nay, binh sĩ của Tiêm Đao Liên tại quân tiên phong và đại đội Phi Ứng của trinh sát doanh không ai phục ai.
Top 10 trong tỷ võ toàn quân đều là người của đại đội Phi Ưng, nào là bắn chuẩn, thân thủ tốt, nhiều kỹ năng, còn có tay súng bắn tỉa…
Trong mắt Phi Ưng, Tiêm Đao Liên chỉ là một đám lưu manh, nhận nhiệm vụ quan trọng hơn họ một chút mà thôi, còn Phi Ưng mới là đại đội tinh anh.
Mà trong mắt Tiêm Đao Liên, họ đánh thắng trận, còn là trận đánh ác liệt nữa.
Nếu hai đại đội đụng nhau trong lúc diễn tập thì gặp nhau chẳng khác nào thấy kẻ thù.
Đương nhiên kết quả có thắng có thua, chia ra 3-7.
Tiêm Đao Liên thắng 3, Phi Ưng nhà người ta thắng tới 7…
Hiện giờ, họ đạt được thành quả chiến đấu lớn thế này, chắc chắn vượt xa đội Phi Ưng kia.
Bỗng nhiên Trương Tiểu Mãn nói:
- Nhìn đám Phi Ưng là ngứa con mắt.
Có làm được gì lớn lao đâu mà bày đặt gọi nhau bằng mật danh, không gọi bằng tên thật, làm màu cho ai coi thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận