Đệ Nhất Danh Sách

Chương 624: Thức Tỉnh!

Hàng rào 61 lần nữa khôi phục sinh cơ.
Lưu dân nhanh chóng làm việc đã được phân từ trước.
Hàng rào lại vận hành theo quỹ đạo.
Vì sự quản lý của trí thông minh nhân tạo mà những ý nghĩ xấu trong lòng lưu dân không cách nào phát tác.
Còn đám người dám gây chuyện trong hàng rào đều bị bắt giam rồi.
Còn có vô số người đã trực tiếp bị phán tử hình.
Chỉ là bầu không khí trong hàng rào có phần áp lực, rất nhiều lưu dân sợ bản thân làm sai gì đó sẽ bị nhốt vào nhà giam.
Việc vận hành hàng rào 61 có người của Vương thị chuyên môn phụ trách, sau đó lại lập báo cáo kỹ càng nộp lên trên.
Vương thị rất chú ý tới những báo cáo của cấp dưới.
Vì đây là việc là Vương Vũ Tri căn dặn, những báo cáo này sẽ được cập nhật cho trí thông minh nhân tạo sử dụng.
Mấy căn nhà Nhâm Tiểu Túc dùng giá thấp mua lại lúc trước nhờ vào phúc của Vương thị mà bán đi với giá cao.
Đương nhiên giá cũng không quá cao.
Chung quy Nhâm Tiểu Túc cũng phải cân nhắc tới sức mua của lưu dân.
Tiền mua nhà cũng là lưu dân cực khổ tích lũy, chung quy đâu nhiều nhặn gì cho cam.
Với lại giá mà Nhâm Tiểu Túc mua vào cũng rất thấp.
Việc này khiến lão Vương không khỏi ê răng.
Hắn cảm thấy Nhâm Tiểu Túc kiếm tiền quá dễ.
Mà hắn lại phải tốn sức vào nam ra bắc, tiền kiếm được còn chẳng nhiều bằng Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này, trên thị trấn đã kín người ở.
Một tháng nay, thị trấn phồn vinh hơn trước nhiều.
Phải biết, khi hàng rào 61 gặp chuyện không may, trên thị trấn chỉ có hơn 40.000 người.
Bây giờ, thị trấn đã có hơn 80.000 người rồi…
Nhâm Tiểu Túc ngồi đánh bài trong quán rượu, nhìn người lui tới bên ngoài cửa sổ không khỏi cảm thán:
- Chiêu này của Vương thị thật sự vượt xa dự kiến của mọi người.
Đây chỉ là lưu dân ở lại hàng rào 61 thôi, còn những người bị xe quân dụng đưa đi lại càng nhiều hơn.
Hiện tại hẳn Chu thị và Khổng thị rất đau đầu với chuyện này.
Nhà xưởng đình công là chuyện nhỏ.
Nếu sang năm là sản lượng không đủ thì rất nhiều người sẽ chết đói.
Khi Chu thị và Khổng thị biết hàng rào 61 gặp chuyện may thì biểu lộ ra ngoài là sự đồng tình, nguyện ý giúp Vương thị xây dựng lại hàng rào.
Thế nhưng phía sau lưng lại không biết vui bao nhiêu trên nỗi đau của người khác.
Hiện tại họ trợn tròn mắt mà nhìn, sau một hồi phong ba.
Vương thị lại chuyển dời mối họa lên người họ rồi…
Không thể không nói, chuyện này thật sự đã khiến Nhâm Tiểu Túc xem trọng Vương Thánh Tri hơn nhiều.
Vương Vũ Tri hiếu kỳ nói:
- Cơ mà Tiểu Túc ca à, Vương thị cần nhiều lưu dân như vậy làm gì?
- Có người sẽ có sức sản xuất…
Vương Phú Quý ở bên cạnh giải thích:
- Vương thị ở trên bình nguyên, có rất nhiều đất tốt chưa khai khẩn ở nơi hoang dã.
Trước kia là do nhân lực không đủ lại không thể phá vỡ giai cấp, để cư dân hàng rào ra ngoài trồng trọt.
Hiện tại thì tốt rồi, có thêm rất nhiều người thay họ làm việc.
Tần Sanh nói:
- Nói chuyện nhưng đừng chậm trễ việc đánh bài chứ.
- À, đôi bốn…
Nhâm Tiểu Túc ném hai lá bài xuống.
- Đôi năm…
Vương Phú Quý đánh tiếp:
- Đúng rồi Tiểu Túc, Chu cô nương ở nhà ngươi vẫn chưa tỉnh à?
- Chưa…
Nhâm Tiểu Túc cau mày:
- Cũng không biết là chuyện gì mà nữ nhân này ngủ tận một tháng vẫn chưa tỉnh.
Năng lực của nàng là hệ mộc.
Lần này hấp thu quá nhiều năng lượng không biết có thành người thực vật luôn không…
Buổi tối về tới nhà, Nhâm Tiểu Túc lẳng lặng nhìn Chu Nghênh Tuyết.
Nữ nhân này ngủ cả tháng trời, không ăn không ngủ nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận.
Hắn thầm nói:
- Xem ra về sau ngươi không cần ăn cơm nữa.
Đỡ tốn tiền cơm cho một người.
Lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc nhìn chằm chằm ngón tay Chu Nghênh Tuyết.
Trong sách có viết, trước khi người sống thực vật tỉnh lại, ngón tay sẽ khẽ động…
Thế nhưng, khi Nhâm Tiểu Túc đang nhìn chằm chằm ngón tay Chu Nghênh Tuyết thì âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Ngươi là ai?
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn Chu Nghênh Tuyết.
Chỉ thấy đối phương đã mở to hai mắt, ánh mắt lạnh lùng, phảng phất như Nhâm Tiểu Túc là người lạ.
Trong phòng yên tĩnh, Nhâm Tiểu Túc đã sớm có thói quen Chu Nghênh Tuyết yên lặng nằm trong phòng.
Hắn rất mong chờ đối phương tỉnh lại, thế nhưng khi thấy nàng tỉnh hắn lại có phần kinh hãi.
Ánh nến mập mờ trong phòng như bị khí tràng mạnh mẽ cố định, không lung lay nữa.
Chu Nghênh Tuyết nằm trên giường lạnh lùng nhìn Nhâm Tiểu Túc, hai bên lâm vào thế giằng co.
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc nói thầm:
- Chẳng lẽ đầu óc thật sự cháy hỏng rồi? Cơ mà ngươi cũng đâu có đầu óc.
Nhưng lời này vừa nói hết, Chu Nghênh Tuyết lập tức giận dữ:
- Lão gia, ngươi nhìn ta như vậy là sao? Ngươi mới không có đầu có đó.
Đúng làm nhàm chán mà, không thể phối hợp diễn với ta một chút sao?
- Mau đứng lên đi…
Nhâm Tiểu Túc không vui nói:
- Ngươi đã chiếm giường của ta một tháng rồi.
Ngươi biết một tháng này ta ngủ ở đâu không? Ngủ dưới đất đó!
Chu Nghênh Tuyết nhìn thoáng qua chăn mềm được trải dưới đất.
Tâm tình nhất thời mềm mại hơn, nàng cẩn thận đứng dậy:
- Lão gia đã chăm sóc ta một tháng nay?
- Bằng không thì ngươi nghĩ ai!
Nhâm Tiểu Túc tức giận:
- Một tháng này ngươi nằm ngủ sướng quá rồi.
Người chịu tội là ta đây này.
Mùa đông mà phải nằm ngủ dưới đất, lạnh muốn chết!
Chu Nghênh Tuyết cười làm lành:
- Lão gia, ngươi mau ngồi xuống để ta bóp chân cho…
- Quên chuyên đấm chân đi!
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ đánh giá Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi biết ngươi đã trải qua chuyện gì không?
- Ký ức của ta dừng lại vào phút cuối.
Khi hấp thụ năng lượng từ rễ thường xuân.
Vốn ta tưởng có thể khống chế nó nhưng nặng của nó hỗn loạn trong người ta.
Ngay sau đó ta ngất đi, phiêu đãng trong bóng tối thật lâu, thấy được rất nhiều bong bóng.
Trong bong bóng là cuộc đời của một số người…
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Ta nghi ngờ là ký ức của những người đã chết trong lần tai nạn này, bị thường xuân cắn nuốt.
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một lát:
- Vật ngươi có thấy được số thẻ và mật khẩu của họ không?
Chu Nghênh Tuyết sững sờ, sau đó thiếu chút nữa liền khóc.
Nàng khóc nức nở:
- Ta quên nhìn rồi lão gia!
- Bây giờ còn kịp không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Không kịp nữa rồi…
Chu Nghênh Tuyết tiếc không kịp hối:
- Lúc ta tỉnh dậy thì toàn bộ đã biến mất cả rồi.
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Bình thường nhìn ngươi tham tiền như thế, sao thời khắc mấu chốt thế này lại tuột xích chứ.
- Không đúng, lão gia…
Chu Nghênh Tuyết kịp phản ứng:
- Ta hôn mê một tháng mới tỉnh dậy mà ngươi lại chú ý tới chuyện tiền bạc, không ân cần hỏi han ta một chút…
- Khục khục.
Nhâm Tiểu Túc nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi, năng lực của ngươi có biến hóa gì không?
Kỳ thật chuyện Nhâm Tiểu Túc muốn biết nhất là điều này.
Chung quy Chu Nghênh Tuyết thu thập năng lực của hơn 100.000 người trong hàng rào thì dù là năng lực "nhái" thông qua thường xuân đi nữa cũng rất kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận