Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1046: Bước Ngoặt


Chuyến đi tới Trung Nguyên lần này, Nhâm Tiểu Túc không có ý định sẽ đánh nhau nên không dẫn theo nhiều người.
Hơn nữa hiện giờ Trung Nguyên là địa bàn của Vương thị cùng Chu thị, Tây Bắc bọn họ tới đó làm việc vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Bất quá, đại lừa dối vẫn không yên lòng, vì thế mặt dày mày dạn đòi đi cùng Nhâm Tiểu Túc.
Đại lừa dối nói, hắn phụ trách tất cả việc bên ngoài Tây Bắc, có hắn đi theo Thiếu soái cũng dễ lấy được tin tình báo hơn.
Kỳ thật từ từ mọi người dần phát hiện, có lẽ cảm tình của Thiếu soái và Vương Phú Quý rất sâu. Thế nhưng chính vụ Tây Bắc lại không thể thiếu đại lừa dối.
Một mặt đại lừa dối xác thực rất có năng lực, tỷ như Vương Uẩn cùng Quý Tử Ngang đều do hắn đào tới, công tác tình báo lại càng thêm ổn trong có trật tự.
Mặt khác, đại lừa dối thật sự rất giỏi vuốt mông ngựa, hơn nữa hắn lớn tuổi như vậy, nịnh nọt Thiếu soái rành rọt, ôm bắp đùi chặt vô cùng!
Trước khi rời đi, Nhâm Tiểu Túc mở một cuộc họp nội bộ với đám Vương Việt Tức, Vương Việt Tức hỏi Nhâm Tiểu Túc lý do của chuyến đi Trung Nguyên lần này. Hiện giờ Tây Bắc cần có người chủ trì đại cục a.
Vì vậy Nhâm Tiểu Túc bảo, hắn phải đi giải quyết vấn đề nhân khẩu.
Đáp án này khiến đám Vương Việt Tức cho nói ngây ngẩn cả người. Theo bọn họ vấn đề nhân khẩu hiện giờ chỉ có thể giải quyết nhờ. Từ năm nay họ sẽ bắt đầu cổ vũ sinh con, mười lăm, mười tám năm sau tất nhiên nguồn nhân lực sẽ dồi dào.
Về phần tìm kiếm nhân tài ở các thế lực khác, họ có nghĩ ra được cũng không làm được. Hiện tại Tây Bắc đang mắc kẹt Vương thị, Vương thị căn bản sẽ không cho Tây Bắc cơ hội này.
Thế nhưng bây giờ Vương Việt Tức nhìn bộ dáng thoải mái của Nhâm Tiểu Túc thì chợt nhận ra đối phương đã có kế hoạch cả rồi.
...
Lúc này bên ngoài hàng rào Chu thị tụ tập một lượng lớn nạn dân và lưu dân, số lượng vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc và đại lừa dối cũng có chút hiểu lầm Chu thị. Theo bọn họ, Chu thị nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn. Vì nội bộ tranh đấu nên bỏ mặc lưu dân và nạn dân chịu đói.
Nhưng thực tế, không phải Chu thị không muốn giúp, mà thật sự giúp không được!
Khổng thị phương bắc cùng Hỏa Chủng có hơn bốn mươi tòa hàng rào. Hiện giờ chỉ cơ hồ một nửa dân số của bốn mươi hàng rào đó đã chạy về phía nam, đại đa số còn lại thì chạy tới Chu thị.
Ngần ấy người không phải số lượng mà Chu thị có thể gánh được.
Trước đó, Vương thị xây dựng hàng rào 61 hấp dẫn lưu dân của Chu thị, khiến Chu thị không đủ nhân lực, đồng ruộng hoang phế. Vì thế chính Chu thị cũng đang lâm vào nạn đói, điều này khiến họ càng khó lòng quan tâm tới sống chết của nạn dân.
Có đôi khi Chu thị cảm thấy, khi Vương thị hấp dẫn lưu dân tới hàng rào 61, có phải cũng đã nghĩ tới lúc này chăng.
Không phải họ nâng cao Vương Thánh Tri, mà vì mọi người tranh đấu hơn 10 năm. Vương Thánh Tri dùng bảy năm để lập ra kế hoạch nuôi tằm, lừa gạt phần lớn lưu dân vào núi, khiến các tập đoàn còn lại lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Thời gian, sách lược lương thực, sách lược thương nghiệp… đều được Vương Thánh Tri tính toán kỹ lưỡng.
Nhìn từ ngoài, Vương thị, Khổng thị, Chu thị vẫn giữ được thế chân vạc tại Trung Nguyên. Thế nhưng thật sự Vương thị mới là tập đoàn có tài lực và thực lực hùng hậu nhất. Bằng không sao có thể chèo chống được sách lược kêu gọi nghĩa vụ quân sự toàn quân chứ.
Thủ đoạn này khác hoàn toàn với Khánh Chẩn, Khánh Chẩn am hiểu phòng ngự, mà Vương Thánh Tri thì am hiểu nhất về dân sinh, công nghiệp, nông nghiệp, thương mại.
Tính cách hai người cũng bất đồng, nhưng không thể nghi ngờ, cả hai đều là đối thủ nhức đầu nhất của nhau.
Nhâm Tiểu Túc đứng bên ngoài hàng rào 69 của Chu thị yên lặng nhìn nạn dân. Vốn hắn tính tới lôi kéo người khác nhưng khi thấy những gì nạn dân gặp phải, hắn có phần không đành lòng.
Các nạn dân xây dựng lều bên ngoài hàng rào, dùng cái này để che gió tránh mưa. Mỗi ngày bọn họ chỉ nhận được một chén cháo loãng từ Chu thị, loãng tới mức chỉ có lác đác vài hạt cơm trong đó.
Cây cối xung quanh hàng rào đều bị vặt trụi, vỏ cây không còn, chỉ còn thân cây màu trắng xơ xác. Lá cây cũng chẳng thấy, phảng phất như mùa xuân chưa bao giờ tới, mãi mãi chỉ có cảnh tượng lụi tàn của mùa đông.
Một ít nạn dân với biểu tình chết lặng nằm trong túp lều của mình. Hài tử bên cạnh khóc lóc kêu đói, thế nhưng cha mẹ của chúng chỉ có thể bất lực, những thứ có thể ăn được xung quanh đều bị ăn cả rồi. Thậm chí còn có không ít người ăn bậy mà trúng độc bỏ mạng.
Cảnh tượng như vậy chẳng khác nào luyện ngục nhân gian.
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
"Đại hưng Tây Bắc chính là đường ra duy nhất bọn họ!"
Đại lừa dối trịnh trọng gật đầu.
"Kỳ thật Vương Thánh Tri có năng lực ngăn cản hết thảy những điều này… "
Đại lừa dối nói:
"Theo tin tức ta nhận được, hắn vốn có thể thi hành chính sách trấn an. Khi ấy nạn dân sẽ không phải chạy nạn về phía nam nhiều nữa. Nhưng hắn lại không, chỉ ngồi nhìn nạn dân chịu khổ, mong muốn nhờ vào đó phá hủy một phần cơ sở vật chất của Chu thị. Chu thị không thể nuôi sống nhiều người như vậy, bình dân lập tức sẽ biến thành loạn dân. Đến lúc đó binh sĩ Chu thị chỉ mỗi việc bảo vệ địa bàn của mình đã đủ mệt rồi. Từ đó, đợi đến khi Vương thị xuôi nam thì Chu thị đã biến thành tổ ong rồi."
Đại lừa dối nghĩ lại thì thở dài nói:
"Chúng ta cũng không có lập trường trách Vương Thánh Tri. Tranh đấu giữa các tập đoàn vốn là ngươi chết ta sống. Đổi lại là Tây Bắc lúc đối mặt với Tông thị cũng không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào."
"Ừ… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Thay vì trách Vương Thánh Tri còn không bằng nhanh chóng dẫn mọi người đi Tây Bắc. Đoàn tàu hơi nước có tổng cộng 1196 chỗ ngồi. Nhưng nếu tất cả đều đứng thì chở thêm 5000 người cũng không có vấn đề gì. Dựa theo vận tốc đoàn tàu hơi nước mà xem, chúng ta chỉ cần 23 tiếng là có thể tới Tây Bắc."
Đoàn tàu hơi nước chính là thứ khiến Nhâm Tiểu Túc phải đích thân tới Trung Nguyên một chuyến!
Đổi lại là người khác, muốn dẫn ngần ấy người đi dưới mí mắt Vương thị chẳng khác nào nói chuyện hoang đường viển vông. Chung quy những nạn dân này cũng là một khâu trong kế hoạch của Vương thị.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc lại khác, hắn có phương tiện vận chuyển tốt nhất thời đại này…
Khi đại lừa dối nói về vấn đề này, Nhâm Tiểu Túc đã nghĩ tới. Chung quy Vương Tùng Dương có thể làm người vận chuyển hàng hóa, vậy hắn vận chuyển người cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.
"Nhưng chúng ta nên làm thế nào để những nạn dân này tin tưởng chúng ta?"
Đại lừa dối phiền muộn nói:
"Làm sao để họ chịu đây?”
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc cười quỷ dị:
"Đã đói thành dạng này rồi, cho họ vài cái lá họ cũng chịu đi theo ngươi nữa."
Nói xong Nhâm Tiểu Túc lấy mấy củ khoai tây to như trái bóng ra:
"Vốn chúng ta xuất phát sớm hơn một ngày, đi trễ là do ta bảo Chu Nghênh Tuyết chuẩn bị thật nhiều khoai cho chúng ta. Có khoai tây trong tay, ngươi còn sợ những nạn dân đói đến mức phải gặm vỏ cây này từ chối đi cùng ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận