Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1131: Một Đống Dấu Chấm Hỏi - ???

Thời điểm thương đội rời khỏi thành, Tiễn Vệ Ninh lần nữa ra mặt thương lượng cùng vệ binh Vaduz tiến hành, cũng không biết hắn làm thế nào để thuyết phục vệ binh.
Rõ ràng thành trấn đã hạ lệnh giới nghiêm, vậy mà hết lần này tới lần khác thương đội vẫn có thể rời đi.
Xa hơn bắc, chính là lãnh địa của gia tộc Winston, đây là gia tộc anh em với Berkeley, Nhâm Tiểu Túc phỏng đoán Tiễn Vệ Ninh như cũ có thể thông suốt qua thành.
Việc này đối với Nhâm Tiểu Túc là một tin cực tốt, bởi vì kế hoạch chân thật của thương đội sẽ trở thành ô dù cho kế hoạch của hắn.
E rằng Tiễn Vệ Ninh cũng không ngờ, lúc bọn họ mượn thân phận Mai Qua làm giấy thông hành cũng có người đang chuẩn bị mượn kế hoạch của bọn họ che giấu hành tung bản thân.
Đây là một sự kiện lợi dụng lẫn nhau, nhưng đến cuối của kế hoạch, chỉ sợ người ăn thiệt thòi lớn nhất chính là đám Tiễn Vệ Ninh a...
Trên đường, đám thanh niên trong thương đội dần khôi phục sự sôi động.
Sau một hôm nghĩ ngơi ở thành trấn, tất cả mọi người đã khôi phục tinh lực.
Từ khi rời khỏi Vaduz, Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được ánh mắt Mai Qua nhìn mình thường xuyên mang theo vài phần nghi hoặc, tựa hồ đang có gì đó nghi ngờ hắn.
Hơn nữa còn là càng ngày càng nhiều…
Mai Qua đang nghĩ, chuyện xảy ra ở thánh đường Vaduz hôn đó đến cùng có liên quan gì tới con hàng này không?
Nếu có, làm sao con hàng này làm được?!
Trên đường đi, Mai Qua bị một đống dấu chấm hỏi ??? bao vây, trăm mối không có cách giải.
Mà với Nhâm Tiểu Túc mà nói, điều thay đổi nhiều nhất chính là thái độ của Trần Trình cùng An An.
Hắn cưỡi ngựa chậm rãi dạo quanh bốn phía, Trần Trình cùng An An tận lực quấn muốn hắn chỉ họ cách huấn luyện.
Chuyện này có ý nghĩa trọng đại, không chỉ quan hệ đến hai người bọn họ mà còn ảnh hưởng tới việc nâng cao sức chiến đấu của cả tổ chức.
Thậm chí còn là cuộc chiến trong tương lai của họ.
Trước chuyện từng xảy ra ở thánh đường Vaduz, kỳ thật có rất ít cuộc chiến giữa các Vu Sư, hoặc là nói Vu Sư rất ít tham gia chiến đấu đều.
Dưới tình huống bình thường, Vu Sư nhìn ai không vừa mắt sẽ để người hầu cận cùng tôi tớ bên người dọn dẹp hết thảy.
Còn có sự hậu thuẫn của gia tộc Vu Sư, kỵ sĩ đoàn hùng mạnh, Vu Sư nào cần phải tự hội xuất thủ.
Thế nhưng đám người Trần Trình cùng An An thì khác, bọn họ là Vu Sư lại chiến đấu với Vu Sư, cả đời đã định sẽ dính vào vòng xoáy Vu Sư.
Nhưng trước đó, mọi người cần phải nghĩ cách nâng cao uy lực Vu Thuật, số lần phóng thích Vu Thuật.
Ví dụ như mỗi ngày đều suy nghĩ, mỗi ngày đều luyện tập nhằm đề cao độ thuần thục và lực phá hoại của Vu Thuật.
Nói trắng ra là hai bên vừa đi vừa phóng thích Vu Thuật, trình độ Vu Thuật ai, người đó thắng.
Thế nhưng trong tình huống gia tộc Vu Sư tư tàng minh tưởng đồ Vu Thuật lại có Chân Thị Chi Nhãn tốt hơn người khác, điều này khiến thợ săn tiền thưởng luôn ở thế hạ phong.
Sự kiện thánh đường Vaduz mang tính ý nghĩa cao.
Điều này thể hiện dưới tình cảnh cực đoan có thể tùy ý thi pháp, thế nhưng kẻ địch lại khiến ngươi không đọc chú ngữ được thì khi ấy, Vu Sư có khi còn tệ hơn người bình thường!
Không quan tâm ngươi có Chân Thị Chi Nhãn thế nào, chú ngữ đọc không hết thì Chân Thị Chi Nhãn cũng chẳng khác nào hòn đá người đường.
Hơn nữa, thợ săn tiền thưởng thường xuyên gặp phải tình huống chiến đấu cực đoan, có một ít tiền bối chưa đọc xong chú ngữ đã bị kỵ sĩ đoàn của Vu Sư loạn đao chém chết, bọn họ xác thực cần nâng cao năng lực chống đỡ.
Cho nên Trần Trình cùng An An vừa báo việc này cho dì, dì đã lập tức nhận ra tầm quan trọng của nó.
Sau đó mệnh lệnh hai người tìm cách học được huấn luyện cường độ cao.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trên lưng ngựa lười biếng nói:
“Huấn luyện không có đường tắt dễ đi, nếu các ngươi chỉ muốn đạt được thứ giống như bí tịch gì đó thì sớm từ bỏ đi.”

Trần Trình cùng An An có hơi thất vọng:
"Vậy ban đầu ngươi được huấn luyện thế nào? Vì sao ta dùng sức giẫm chân ngươi, ngươi vẫn có thể tập trung nói chuyện mà chẳng hề hấn gì?”

Nhâm Tiểu Túc rất muốn nói, kỳ thật là sức lực của ngươi quá nhỏ, dẫm không đau chút nào đó thôi.
Nếu ngươi cầm súng bắn tỉa bắn ta, ta nói năng lưu loát được mới là lạ!
Thế nhưng muốn dụ dỗ người khác, nói thật là dở rồi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ lại nói:
"Như vậy đi, chúng ta bắt đầu huấn luyện từng tầng cơ sở nhất.
Từ giờ trở đi, trừ ăn cơm ra, các ngươi phải liên tục đọc chú ngữ, khi bị ta cắt đứt, chuyện các ngươi cần làm là vẫn bình tĩnh mà đọc được.”

"Có hữu dụng không?"
Trần Trình nghi ngờ nói.
"Đương nhiên hữu dụng, kỳ thật đây là biện pháp khá ngốc… "
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng giải thích:
"Khi ngươi đọc một câu hơn vạn lần, nó sẽ trở thành phản ứng bản năng của ngươi.
Ngươi xem đi, bây giờ ngươi đi đường căn bản không cần suy nghĩ bản thân phải bước chân trái hay phải.
Dù vừa đi vừa nói chuyện vẫn không bị ngã, đây là phản ứng bản năng.
Cho nên, cơ sở của quá trình này là tập luyện phản ứng bản năng.
Nếu các ngươi có thể làm được điểm này, chúng ta sẽ bắt đầu bước tiếp theo."

Trần Trình cùng An An nghe xong cũng cảm thấy rất có lý!
Lúc này, huấn luyện liền bắt đầu.
Hiện tại, Mai Qua phụ trách dạy Miên Dương Nhân ngôn ngữ Vu Sư.
Cả hai học mệt muốn chết, vừa định ra ngoài hít thở không khí thì thấy được Nhâm Tiểu Túc cùng Trần Trình, An An cười vui vẻ nói chuyện phiếm.
Lý Thành Quả nói với Mai Qua:
"Mai Qua đại nhân, Nhâm Tiểu Túc không cần học tập ngôn ngữ Vu Sư sao? Ngài cũng quá nhân từ với hắn rồi.”

Mai Qua lườm Lý Thành Quả một cái, không nói gì.
Trong lòng thầm nghĩ, việc này còn cần ngươi nhắc nhở, ta bao ăn bao ở cho hắn còn bị hắn gọi là tiểu Mai? Ngươi thì tính là cái gì!
Lưu Đình đột nhiên nói với Mai Qua:
"Mai Qua đại nhân, hắn cứ muốn làm gì thì làm như thế, không chịu học ngôn ngữ Vu Sư, về sao làm Vu Sư kiểu gì?”

Mai Qua thở dài:
"Được rồi, kệ hắn đi, kỳ thật như vậy cũng tốt, vạn nhất không mở ra Chân Thị Chi Nhãn, hắn cũng không thất vọng.
Hắn cùng các ngươi không giống, nhà các ngươi có tiền, cơ hội nhiều hơn so với hắn, hắn chỉ có một cơ hội, tỉ lệ thành Vu Sư khá thấp."

Lời này vừa nói ra, hai người Lý Thành Quả cùng Lưu Đình đều trầm mặc, bọn họ đều biết Chân Thị Chi Nhãn khó mở ra thế nào.
Mai Qua tiếp tục nói:
"Cho nên, nếu xác suất thấp, hay trước đừng vẽ thêm giấc mộng Vu Sư cho hắn.
Làm tùy tùng của ta cả đời, cũng không bỏ đói hắn.
Đến lúc đó, trở về Yorkshire rồi ta sẽ tìm cho hắn một cô nương tốt, cả đời bình an sống cũng được.”

Lúc này Lý Thành Quả cùng Lưu Đình nhìn Nhâm Tiểu Túc bên ngoài xe ngựa, ánh mắt tràn ngập đồng tình, chẳng khác nào đang nhìn một bệnh nhân ung thư...
Bạn cần đăng nhập để bình luận