Đệ Nhất Danh Sách

Chương 859: Thời Cơ Tốt Nhất Để Đánh Lén

Sau một trận này, hơn hai ngàn mọi rợ xông lên công kích phòng tuyếnđều chết thất linh bát lạc.
Nhưng sau đó những sĩ quan khác Hỏa Chủng mới ý thức được, số mọi rợ đó chỉ là thủ đoạn dụ dỗ binh sĩ vào bẫy mà thôi.
Hi sinh 2000 mọi rợ đối với bọn chúng mà nói cũng chẳng là gì.
Những mọi rợ này lấy được vũ khí hạng nặng tại hàng rào 176 lại cố ý không xài ngay, muốn cho Hỏa Chủng tưởng chúng không biết cách sử dụng vũ khí nóng.
Sau đó liền chờ binh sĩ truy kích thì phục kích.
Mà P5092 dùng mấy trăm mảnh tính mạng binh sĩ đổi về tin tức trọng yếu.
Hai bên giống như so xem ai hung ác hơn.
Quân cờ mà hai bên đánh là đánh bằng mạng người, thế nhưng tướng lãnh hai bên cũng không vì thế mà động dung.
Có người nói, sau trận chiến này, P5092 ở trong lều vải của hắn cả đêm, hắn không ngủ, không nói gì cũng không ăn, cứ như đang suy nghĩ gì đó.
Thế nhưng không ai biết được P5092 đang muốn làm gì, mà đa số cũng không thèm để ý.
Bọn họ chỉ biết, lần này P5092 thật sự rất cao tay, không chỉ tiêu diệt hơn 2000 mọi rợ còn lấy được tin tức quan trọng.
Nhâm Tiểu Túc cùng trạm y tế không lên đường ngay mà chờ việc vận chuyển vật tư hoàn thành rồi mới bắc tiến.
Vận chuyển vật tư thật thật sự rất tốn thời gian, vật tư tiếp tế cho hơn mười vạn đại quân nhiều hơn họ tưởng tượng.
Nội việc phụ trách vận chuyển cũng đã mấy ngàn người, còn có thời gian di chuyển nữa chứ.
Chỉ khi chiến tranh bắt đầu, mọi người mới nhận ra hết thảy tài nguyên đều không đủ dùng.
Vào đêm đội tiếp tế của Thanh Hòa tới, sinh viên đại học Thanh Hòa xây một sân khấu tạm thời.
Họ thậm chí còn mang theo âm li các kiểu, muốn diễn văn nghệ cho các binh sĩ giải khuây.
Đám sinh viên này không thể lên chiến trường, chuyện họ làm chỉ có thể là thế này thôi.
Nhắc tới mới nói, tập đoàn nào cũng có đoàn văn nghệ cả, vậy mà Hỏa Chủng thì không.
Phải biết đoàn văn nghệ không chỉ giúp binh sĩ giải trí về tinh thần và thể xác mà tiết mục họ diễn cũng mang đậm màu sắc chính trị.
Những tiết mục biểu diễn kể về chuyện xưa của các anh hùng không sợ chết hoặc giai điệu ca tụng những người đã hi sinh.
Đoàn văn nghệ có tác dụng động viên trước trận chiến, là một phần giúp binh sĩ giác ngộ tư tưởng cách mạng.
Thế nhưng Hỏa Chủng căn bản không quan tâm, bọn họ huấn luyện tư tưởng chính trị từ lúc nhập ngũ kia kìa, nó dần trở thành thư thâm căn cố đế tiềm thức.
Điều này khiến binh sĩ Hỏa Chủng càng thêm lãnh khốc, trong chiến tranh cũng không có đào binh, đây cũng là ưu thế các tài đoàn khác không có.
Lúc trước Hỏa Chủng cùng Khổng thị chiến tranh, nhiều đào binh trốn về hướng nam, trong số đó không có ai là người của Hỏa Chủng cả, toàn bộ đều là của Khổng thị.
Sau khi sân khấu dựng xong, binh sĩ Hỏa Chủng cũng như người bình thường tò mò đánh giá sân khấu, còn có những diễn viên đã hóa trang, nhất là nữ diễn viên mặc váy ngắn...
Biểu diễn còn chưa bắt đầu, khi thấy có nữ diễn viên từ trong hậu trường tìm kiếm nhân viên công tác, những binh sĩ này Hỏa Chủng thậm chí còn ngồi dưới sân khấu không ngừng huýt sáo.
Nếu chỉ nhìn một màn này, người bên ngoài rất khó tưởng tượng những binh sĩ lên chiến trường sẽ có bộ dáng gì.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Kỷ tiên sinh, lần này Thanh Hòa là ngươi dẫn đội sao?
- Ngoại trừ cảnh vệ binh sĩ ra thì còn lại đúng là ta dẫn đội.
Chung quy ta cũng có đảm nhiệm chức vụ trong đại học Thanh Hòa.
Kỷ Nhất cười nói.
- À, vậy nhớ kêu bọn họ chú ý an toàn…
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
- Tiền tuyến cùng trường học không giống.
Ta từng học ở Thanh Hòa, biết rõ các ngươi không dạy họ cách đối mặt với kẻ địch.
Kỷ Nhất sửng sốt một chút:
- Nơi này là phía sau tiền tuyến a a, ta sẽ không dẫn bọn họ ra tiền tuyến.
Bất quá ta sẽ thông báo, lần này ra ngoài chỉ có một nguyên tắc, không cho phép thêm người, cũng không được thiếu một ai.
Lần này đến phiên Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, đám người này có ý gì?!
Kỷ Nhất kiên nhẫn giải thích nói:
- Lần này bắc tiến có cả nam lẫn nữ, vạn nhất…
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy kính nể:
- Kỷ tiên sinh đúng là một người nhìn xa trông rộng.
Lúc này, người phụ trách căn cứ p 31921 cũng tới, hắn vui tươi hớn hở nói:
- Hai vị đều ở đây à.
Vừa vặn ta cũng có chuyện muốn nói với hai vị.
Nhóm vận binh đầu tiên sẽ xuất phát vào ngày mai, hai vị sẽ cùng với đội ngũ ngày bắc tiến.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
- Lúc này không thích hợp để diễn văn nghệ lắm.
Dù ở đây là hậu phương nhưng binh sĩ chủ lực đều ra tiền tuyến cả rồi.
Lực lượng nơi này đã yếu hơn trước.
Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc cũng được coi là số ít người từng chân chính giao thủ với mọi rợ.
Trận chiến trên Đại Thạch Sơn cùng sự xảo trá của mọi rợ vẫn còn như in trong đầu Nhâm Tiểu Túc.
Lúc trước hắn còn tưởng hẻm núi Long Đàm có thể tiêu diệt sạch đám mọi rợ.
Ai ngờ đối phương vẫn đủ khả năng tập kích quân doanh.
Nếu không phải P5092 sớm có chuẩn bị, thì chắc đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Lúc ấy Nhâm Tiểu Túc tuy đã đến nhưng mọi rợ cũng đột phá qua trận địa súng máy.
Cho nên, sau trận Đại Thạch Sơn Nhâm Tiểu Túc cũng cảnh giác hơn.
Sau này đối đầu với mọi rợ cũng không thể khinh suất, bằng không sẽ sớm tèo.
Lúc này, Kỷ Nhất ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút.
Bất quá hắn chỉ là phóng viên nên không tiện lên tiếng, chung quy hắn cũng không quá hiểu.
Mà người phụ trách căn cứ cười giải thích:
- Hẳn thần y ngươi còn không biết, mọi rợ ở Đại Thạch Sơn đã bị trưởng quan P5 dẫn binh sĩ chủ lực toàn diệt, nơi này sẽ không sao.
Hơn nữa hội diễn văn nghệ này là trưởng quan P5092 đặc biệt yêu cầu Thanh Hòa tổ chức.
hi vọng bọn họ có thể biểu diễn vào lúc này.
Chúng ta chỉ chấp hành mệnh lệnh của trưởng quan thôi.
- A, như vậy à…
Nhâm Tiểu Túc không nói thêm gì.
Biểu diễn bắt đầu rồi, hội diễn văn nghệ lần này từ mở đầu đã rất nóng bỏng.
Các nữ sinh viên mặc váy ngắn vừa hát vừa múa, bộ dáng thanh xuân mơn mởn.
Phần lớn binh sĩ Hỏa Chủng đều tới xem, trừ một ít binh sĩ thay ca canh gác thì gần như đều tụ họp cả.
Binh sĩ ngồi xem biểu diễn cũng rất chỉnh tề, khoảng cách vừa vặn, trông lại có vài phần nghiêm chỉnh.
Trên sân khấu, nữ sinh xinh đẹp thoắt ẩn thoát hiện.
Chỉ là tiết mục mọi người biểu diễn không liên quan tới chính trị, chỉ là những ca khúc mới của Lý Nhiên hoặc các bài hát về tình yêu.
Thế nhưng trong lúc xem biểu diễn, dự cảm không tốt của Nhâm Tiểu Túc ngày càng nặng nề hơn..
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc cau mày đột nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nói với bác sĩ của Ba Ngôi:
- Các người đi lên xe đi, nhanh chút, nếu có chuyện gì thì để Lương Sách lái xe chở các người rời đi! Chúng ta sẽ gặp lại ở núi Ishiyama!
- Sao thế?
Vương Kinh nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ có chuyện gì? Cơ mà binh sĩ cũng không có động tĩnh a, bọn họ cũng đang xem biểu diễn mà?
- Không kịp giải thích, các ngươi đi trước…
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì đi tìm P31921 muốn hủy bỏ hội diễn văn nghệ đêm nay.
Tuy hắn không xác định đối phương có nghe hắn hắn, nhưng chung quy vẫn nên nói một tiếng a.
Không phải Nhâm Tiểu Túc nghi thần nghi quỷ, mà là này thanh âm hội diễn văn nghệ quá lớn, lại truyền đi xa.
Nói không chừng có thể truyền xa vài ki lô mét , xa xa có núi, chỉ cần người trên núi liếc mắt nhìn liền có thể biết trong căn cứ đang làm gì.
Đám mọi rợ đó thẩm thấu từ phương bắc, vạn nhất Đại Thạch Sơn vẫn còn thì sao.
Suy nghĩ lại, nếu mọi rợ đã biết được nơi này có cứ địa, cũng biết Đại Thạch Sơn chính là tuyến đường vận chuyển vật tư.
Có khi nào chúng sắp xếp người tới theo dõi cứ địa không?
Nếu có, đêm nay chính là thời cơ đánh lén tốt nhất của chúng.
Bởi vì các binh sĩ xem biểu diễn không hề đem theo vũ khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận