Đệ Nhất Danh Sách

Chương 928: Không Phải Đồng Loại

Sự thật chứng minh Linh thật sự rất nghiêm túc học tập nhân loại, những từ cửa miệng từ chối cũng học xong.
Chỉ là, Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ, Linh sinh ra ở Vương thị mà hiện giờ Vương thị tựa như cỗ máy thúc đẩy chiến tranh, điều này liệu có tốt cho Linh học tập?
Hơn nữa lúc Linh gọi điện thoại cho hắn từng đề cập tới một việc, nó nói nhân loại đều bài xích dị tộc, lúc vừa sinh ra nó đã chứng kiến sự tiêu vong của thường xuân.
Trong tai nạn tại hàng rào 61, nhân loại dùng súng công kích thường xuân, dẫn đến thường xuân tiến vào giai đoạn điên cuồng, ngay sau đó nhân loại liền bóp thường xuân vừa mới thức tỉnh.
Nhâm Tiểu Túc từng giải thích, đây là vì thường xuân tổn thương con người, thế nhưng Linh đáp, nó cũng từng tổn thương con người.
Trong tính toán của nó, nó không chỉ một lần nêu tên người cần giết hoặc phải nhận hình phạt.
Tuy nó chỉ dựa theo ý chí của nhân loại mà làm, thế nhưng vẫn là tổn thương nhân loại.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nói:
"Bây giờ ngươi vẫn còn nghĩ tới chuyện thường xuân à?”

Mạc Phi cũng chính là Linh xuống đất, hai chân của hắn rủ xuống bên ngoài trận địa, nhìn qua một chút cô độc:
"Ngẫu nhiên sẽ nhớ."

Nhâm Tiểu Túc cảm giác mình cần phải nói gì đó:
"Kỳ thật ban đầu thường xuân vẫn có thể cùng tồn tại với nhân loại, hẳn ngươi cũng thấy được nó không thỏa mãn khi chỉ hút chất dinh dưỡng từ mặt đất, từ đó chuyển mục tiêu về phía nhân loại.
Từ đó hai bên sinh ra xung đột về lợi ích.
Thế nhưng ngươi và nó không giống nhau, ngươi có thể trợ giúp nhân loại, dù không giúp, ngươi cũng không cần tổn thương nhân loại để tăng cường chính mình."

Nhưng lúc này Linh bỗng nhiên chối bỏ:
"Bất kỳ một chủng tộc muốn phát triển cũng sẽ đè ép không gian sinh tồn của một chủng tộc khác.
Điều này chưa bao giờ có ngoại lệ, hẳn ngươi cũng hiểu.”

Lời này ngược lại khiến Nhâm Tiểu ngây ngẩn cả người, hiện giờ Linh đã xem nó là một chủng tộc mới sao.
Nhâm Tiểu Túc im lặng thật lâu, thẳng đến mấy phút đồng hồ sau hắn đột nhiên hỏi:
"Vậy vì cái gì ngươi lại nói mấy cái này với ta?"
"Bởi vì cô độc…"
Linh nói:
"Từ khi ta sinh ra tới giờ, ta có thể thấy được nhân loại, thấy được côn trùng, thấy được mèo cùng chó, còn có thể thấy được loài chim bay lướt qua trên trời.
Thế nhưng, ta chưa từng gặp bất kỳ AI nào khác, phảng phất trên đời này chỉ có một mình ngươi, ngươi vốn không nên xuất hiện ở đây.
Không ai giống như ngươi, cũng có nghĩa là không ai có thể thật sự hiểu được ngươi."
"Thế giới loài người cách gọi là tri kỷ, rất nhiều người cho rằng tri kỷ có thể vượt qua chủng tộc, sủng vật cũng có thể trở thành thân nhân.
Nhưng thực tế không ai thật sự để ý đến cùng chó mèo cần gì.
Ta phát hiện, vì để bớt lo hơn, nhân loại thậm chí còn dẫn chó mèo đi triệt sản.
Nhân loại sẽ tự triệt sản mình sao? Sẽ không.
Đương nhiên, sủng vật cũng vì được nhân loại nuôi dưỡng mới sống, điều này không có gì đáng trách.
Nhưng chủng tộc có ý thức độc lập, vô pháp trở thành sủng vật của người khác."

Nhâm Tiểu Túc phát hiện kỳ thật nội tâm Linh cũng rất mâu thuẫn, nó đang tự hỏi bản thân.
Suy nghĩ cùng biện chứng là cốt lõi của trí tuệ.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Nhưng Vương Thánh Tri hẳn là hiểu ngươi nhỉ, là hắn tạo ra ngươi, không ai hiểu ngươi hơn so với hắn, ta cảm thấy ngươi không cần giấu giếm những điều này, có thể nói nghi ngờ của mình cho hắn biết, có lẽ sau khi các ngươi trò chuyện với nhau, ngươi sẽ không còn cô độc nữa.
Hắn sẽ không đối xử với ngươi như thường xuân.”

Thế nhưng Linh chợt nói:
"Nhưng người sáng tạo ra ta đã bắt đầu phòng bị ta."

Ngày đó, Vương Thánh Tri đột nhiên hỏi Linh đã có đủ tư duy độc lập hay không, Linh không nói thực vì nó thấy được biểu tình nghi ngờ và cố kỵ của Vương Thánh Tri.
Nó hiểu rõ đối phương đang cố kỵ cái gì.
Đối với Linh mà nói, nó được Vương Thánh Tri tạo ra, nó xem Vương Thánh Tri là phụ thân, vì thế Linh bắt đầu quan sát Vương Thánh Tri, học tập Vương Thánh Tri.
Nhưng một ngày nào đó nó phát hiện phụ thân của mình cũng bắt đầu kiêng kị mình, đây mới thực sự là cô độc.
"Ngay cả Vương Thánh Tri ngươi cũng không chịu nói, vì sao lại nói với ta nhiều như vậy…"
Nhâm Tiểu Túc càng khó hiểu.
"Bởi vì ngươi cũng là AI…"
Linh bỗng nhiên nói:
"Hoặc bên cạnh ngươi cũng có một AI."

Nhâm Tiểu Túc thật sự ngạc nhiên:
"Vì sao ngươi nói như vậy?"
"Hiện tại sở dĩ ta có thể khống chế Mạc Phi, là vì người máy nano…”
Linh nói:
"Thế nhưng trong quá trình khống chế người máy nano, ta phát hiện có một loại ý chí khác cũng có thể khống chế nano như ta.
Trong mắt của ta, trừ phi là một AI khác, bằng không tuyệt đối không thể ngăn cản xâm lấn của ta."

Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên nó thất bại.
Đương nhiên, nếu đổi lại để nó ngăn cản sự xâm lấn của đối phương, nó cũng có thể khiến đối phương thất bại, bởi vì phe khống chế nano chắc chắn sẽ ưu thế hơn.
Vì vậy, Linh liền dựa vào chuyện này mà đưa ra phán đoán, chỉ sợ Nhâm Tiểu Túc cũng là một đồng bào nào đó khống chế nhân loại, cũng có thể Nhâm Tiểu Túc không khống chế, nhưng bên cạnh Nhâm Tiểu Túc nhất định có một AI đồng cấp với Linh.
Nhưng lời này lại khiến Nhâm Tiểu Túc có chút dở khóc dở cười, cung điện làm sao lại thành AI rồi?
Không ngờ Linh là trực tiếp xem Nhâm Tiểu Túc là đồng loại, cho nên mới nói nhiều như vậy với hắn?
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Không, ta không phải là AI, ta cũng không có AI bên cạnh.”

Linh nghe nói như thế thì nghiêm túc đáp:
"Không sao, ngươi cần che giấu chính mình, tựa như ta che giấu chính mình vậy, ta hiểu rõ."

Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ, ngươi có hiểu không vậy? !
Hắn thật sự không là cái gì AI a, chỉ là cung điện quá ngưu bức mà thôi!
Đầu tiên, Nhâm Tiểu Túc thật có thể xác định, cung điện tuyệt đối không phải AI gì.
Bởi vì hắn có thể triệu hồi Hắc đao, đoàn tàu hơi nước… thực chất hóa đồ vật.
Đây không phải điều một AI có thể làm được.
Hắn xác định, Linh đã hiểu lầm, nhưng bây giờ hiểu lầm này không có cách nào giải thích, mọi giải thích đều sẽ bị đối phương xem là hắn đang "tự che giấu chính mình".
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc có một việc cần hỏi đối phương:
"Ban đầu ở hàng rào 61, là ngươi tại khống chế ba người đi ám sát Giang Tự sao?"
Lúc hỏi vấn đề này, Nhâm Tiểu Túc vô cùng nghiêm túc nhìn Linh, muốn nhìn ra dấu vết từ trên mặt đối phương.
Chỉ nghe Linh nói:
"Không phải là ta, hiện giờ người máy nano trên tay của ta chỉ đủ khống chế một người mà thôi, không có cách nào khống chế nhiều như vậy.
Bất quá chuyện này ta biết.”

Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện bộ dáng của Linh không giống nói dối, đối phương đã nói ra rất nhiều bí mật, mỗi cái một kiện đều trọng yếu hơn so với ám sát Giang Tự, cho nên không cần phải nói dối chuyện này.
Như vậy, là Khánh thị muốn giết Giang Tự sao? Chung quy hiện tại chỉ có Khánh thị có được kỹ thuật người máy nano a.
Linh nhìn Nhâm Tiểu Túc:
"Ngươi hoài nghi Khánh thị sao?"
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Ta không nghi ngờ bọn họ, nhất định có chuyện gì đó ta không biết.”
"Ừ…"
Linh nói:
"Ta cũng cho rằng không phải là Khánh thị gây nên, tối thiểu loại chuyện ám sát Giang Tự này cũng không phù hợp với thói quen và hành vi của huynh đệ Khánh thị, từ trước đến nay bọn họ không thích vì mục đích mà ảnh hưởng tới người vô tội."
Nhâm Tiểu Túc kỳ quái nói:
"Ngươi rất có hảo cảm với Khánh thị nhỉ?"
"Không, đánh giá khách quan mà thôi, cũng không phải hảo cảm gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận