Đệ Nhất Danh Sách

Chương 416: Song Sát

Tông thị phái 2 đội du kích tới, chứng tỏ sẽ hạ tử thủ!
Bất quá, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có điểm lạ, chỉ vì giết một tay súng bắn tỉa mà phái hai đại đội du kích tới?
Ý định ban đầu của Nhâm Tiểu Túc chỉ là tiêu diệt tay súng bắn tỉa, bây giờ lại trở thành đoàn diệt cả một đại đội.
Tiếp tục truy sát, chẳng phải cả hai đại đội đều sẽ đoàn diệt ư?
Vấn đề là, một khi tay súng bắn tỉa không được diệt trừ, Tiêm Đao Liên sẽ không thể tùy tiện tiến vào rặng núi này.
Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, Tiêm Đao Liên không phải không có biện pháp. Nếu thật sự liều mạng, hơn 180 binh sĩ cùng tiến lên, chỉ một tay súng bắn tỉa liệu có thể giết chết cả đại đội? Chỉ sợ ngay cả đạn cũng chẳng đủ dùng nữa.
Có điều lần này, Nhâm Tiểu Túc hi vọng cả đội Tiêm Đao Liên đều có thể sống sót trở về. Cho nên mới bướng bỉnh truy sát mối họa ngầm là tay súng bắn tỉa kia.
Thậm chí còn phải đối đầu với hai đại đội du kích.
Tiếp tục đi về phía đông, lúc này Nhâm Tiểu Túc đã rời khỏi Tiêm Đao Liên phía sau được một ngày. Bất quá không sao, tiêu diệt xong tay súng bắn tỉa, tự nhiên hắn có thể quay về tìm Tiêm Đao Liên rồi.
Lúc này, điều Nhâm Tiểu Túc lo không phải tay súng bắn tỉa kia. Trên chiến trường, trạng thái của binh sĩ không sắt thép như họ tưởng.
Tay súng bắn tỉa hai lần thấy chiến hữu của mình bị bụi gai giết chết, tâm tình đã sắp sụp đổ tới nơi.
May mắn ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc cũng là tay súng bắn tỉa, từ trước tới giờ, trạng thái tinh thần luôn là mấu chốt trong quá trình huấn luyện, vì thế kéo dài tới hiện tại hắn vẫn bảo trì thanh tỉnh để chạy trốn.
Đổi lại là binh lính bình thường, thấy một màn khủng bố thế này thì đã sợ khiếp vía rồi.
Khi chưa ra chiến trường, rất nhiều người không cảm thấy sợ, dù thấy đồng đội chết cũng phải chiến đấu tới giây phút cuối cùng.
Nhưng thực tế lại khác, khi ngươi tận mắt chứng kiến từng chiến hữu bên cạnh ngươi ngã xuống, nỗi sợ cái chết trong vô hình sẽ xâm chiếm ngươi, sau đó cắn nuốt sạch sĩ khí và lời nói hùng hồn trước đó.
Thậm chí ngươi còn không có cách bảo trì được trạng thái suy nghĩ bình thường nữa.
Đây chính là chiến tranh.
Cho nên mới nói, trên chiến trường, tố chất tâm lý của tân binh và lão binh khác xa nhau.
Nhâm Tiểu Túc cẩn thận từng li từng tí đuổi theo sau tay súng bắn tỉa Tông thị. Dù hắn biết rõ đối phương đã không còn dũng khí phản kháng nhưng trong vùng núi này Nhâm Tiểu Túc không chỉ có một địch nhân.
Sau khi tay súng bắn tỉa lăn xuống dốc, đối phương cũng chẳng để ý vết thương trên người mà liều mạng chạy tới trú quân ở phía đông. Chỉ thấy, lúc này súng trên tay hắn trở nên nặng nề vô cùng.
Tay súng bắn tỉa của Tông thị liên tục nghĩ cách giải quyết tình cảnh hiện tại của mình. Vì sau lần chạy trốn này, trở về hắn nhất định sẽ bị đưa ra tòa án quân sự.
Rõ ràng hắn đã gọi tiếp viện, tổng bộ phía sau cũng phái cho hắn hai đại đội du kích, đại đội du kích liên tiếp gặp mai phục mà bản thân hắn vẫn còn sống trở về.
E rằng khi trở lại quân doanh, hắn lập tức bị kéo đi cách ly thẩm vấn, để xem hắn có phải gián điệp không.
Nói thật, trên chiến trường không phải gián điệp nào cũng có thể có trình độ như hắn…
Dù đội hiến binh xác nhận hắn không phải gián điệp, chỉ sợ cũng truy cứu tội chỉ huy thất trách, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tương lai rộng mở xem như đóng chặt.
Từ thời khắc hắn nổ súng bắn Ảnh tử, con đường đó đã bị chặt đứt.
Nhưng vào ngay lúc này, tay súng bắn tỉa có phần sửng sốt, trong lúc mãi suy nghĩ hắn đã tiến vào một khu đất trống trải, đây là tối kỵ của tay súng bắn tỉa!
Dù gò đất rộng chừng năm mét mà thôi.
Đột nhiên, tay súng bắn tỉa tăng tốc chạy tới lùm cây gần đó.
Có điều vào bấy giờ, hắn thấy có ánh sáng lóe lên nơi khóe mắt, tay súng bắn tỉa Tông thị biết rằng mình đã phạm sai lầm chí mạng!
Hắn cảm nhận một viên đạn xuyên từ ngực qua bụng hắn, động năng to lớn không ngừng lay động bên trong thân thể, đánh nát tim phổi, nội tạng.
Đây là uy lực của súng ngắm, có thể lập tức giết người mà không cần bắn trúng đầu.
Khi tiếng súng vang lên, tay súng bắn tỉa này nở nụ cười thần bí trước khi chết. Vì hắn cảm thấy hẳn sẽ có người báo thù cho mình. Một tay súng bắn tỉa khác đã được phái tới chiến trường. Hơn nữa, đối phương có thể thừa dịp Nhâm Tiểu Túc nổ súng bắn chết hắn mà xác định vị trí của thiếu niên!
Đây là ước định đã có của hắn cùng tay súng bắn tỉa mới. Hắn muốn để bản thân làm mồi nhử nhằm lấy công chuộc tội. Cố tình đi tới gò đất dụ tay súng bắn tỉa từ cứ điểm 178 nổ súng.
Trong ấn tượng của hắn, thương pháp của kẻ địch không tốt cho lắm, nên chỉ cần hắn hành động nhanh sẽ có thể giữ lại một cái mạng, khi trở về không cần ra tòa án quân sự.
Đây là một canh bạc, chỉ cần giết chết tay súng bắn tỉa của cứ điểm 178, hắn đã thắng.
Có thể nói, tố chất tâm lý của tay súng bắn tỉa này rất cường đại. Dù hắn đã hại chết 240 chiến hữu của mình nhưng vẫn cố gắng tìm cách phản kích.
Đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút.
Trước đó một khắc, Nhâm Tiểu Túc thấy tay súng bắn tỉa của Tông thị bại lộ thì lập tức bóp cò súng.
Cùng lúc đó, một tay súng bắn tỉa khác tại Viễn Sơn cũng bóp cò.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc quá cẩn thận, người khác dùng tính mạng để đổi lấy bài học nhớ đời cho hắn, hắn không thể khinh thường bất kỳ cái gì.
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc bóp cò, vốn hắn đang nửa quỳ trên mặt đất thì lập tức xách súng nhanh chóng nhào qua một bên. Một viên đạn bắn sượt qua bắp chân khiến hắn rách da và cắm vào đất.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bắp đùi mình nóng rất đau đớn, khi viên đạn sượt qua chân hắn, hắn lập tức cảm thấy không ít sợi cơ của chân trái mình bị tê liệt.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không rảnh quan tâm những chuyện này, khi sử dụng đoàn tàu hơi nước và Ảnh tử, hắn đã nhận phải không biết bao nhiêu đau đớn, thần kinh đã cứng cỏi như sắt thép!
Nhâm Tiểu Túc nhào về phía bên phải xong cũng không dừng lại mà mở Tồi thành ra rồi chạy điên cuồng. Một viên súng bắn tỉa nữa bắn tới nhưng dưới tốc độ di chuyển cao của Nhâm Tiểu Túc thì không trúng hắn được.
Một viên, hai viên, ba viên…. Nhâm Tiểu Túc vừa chạy như điên vừa dùng ánh mắt còn lại nhìn chằm chằm ánh lửa.
Quan sát tay súng bắn tỉa không thể chỉ dựa vào âm thanh, thanh âm lùi lại, nhưng tia lửa lóe lên thì không.
Lúc này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc bất động, tựa như một bức tượng điêu khắc nửa quỳ xuống, ngắm bắn.
Dương Tiểu Cận từng nói, không cần sợ tay súng bắn tỉa liên tiếp bắn. Khi một tay súng bắn tỉa nhắm bắn liên tục theo sự di động của mục tiêu, sau phát bắn thứ ba, vì sức giật mà mục tiêu sẽ bị lệch trên ngàn mét.
Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, thời điểm hắn tranh thủ chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi này.
Hít thở.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mình giữa đất trời.
Dương Tiểu Cận nói, một khắc khi ngươi bóp còi, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, thậm chí là tuyến mồ hôi của ngươi cũng sẽ hợp thành một thể, phục vụ cho mục đích của ngươi.
Một khắc này, ngươi chính là chúa tể của chính mình, cũng là chúa tể của người khác.
Ánh nắng giữa trưa nhiệt liệt như đốm lửa, nước từ lá cây Nhâm Tiểu Túc bôi lên mặt đã sớm khô lại. Hắn đè cò súng, phía Viễn Sơn nổ ra một đốm huyết vụ. Sương mù máu được mặt trời chiếu rọi như một chiếc cầu vồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận