Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1155: Địa Vị Ổn Định

Đêm mùa hè có chút oi bức, Nhâm Tiểu Túc và Mai Qua đi sau lưng Trần Trình xuyên qua vô số hẻm nhỏ trong thành trấn Winston.
Trần Trình đưa cho hai người một bộ áo choàng đen:
"Mặc thêm áo choàng đi.
Hôm nay vào thành, rất nhiều người đã thấy tướng mạo các ngươi, nhất là Mai Qua đại nhân.
Nếu bị người phát hiện nửa đêm các ngươi lén rời khỏi trạm dịch, sợ là gia tộc Winston sẽ lập tức điều tra."

Nhâm Tiểu Túc tiện tay khoác áo choàng lên người, cũng thuận thế trùm mũ áo choàng lên.
Mai Qua nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái, thầm nhủ hành vi của con hàng này vô cùng thuần thục, tựa như đã làm qua vô số lần.
Trong màn đêm im lặng, hắn cũng phủ thêm áo choàng.
Mây đen dần dày đặc hơn.
Thỉnh thoảng còn có tiếng sấm nặng nề liên tục rền vang.
Mưa đầu hè nhất định sẽ rất lớn.
Trần Trình nói:
"Thật may, một trận mưa lớn sẽ giúp chúng ta che giấu hành tung tốt hơn.”
Nói xong, hắn quay người đi về phía trước, Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi:
"Ngươi vẫn chưa nói muốn dẫn chúng ta đi gặp ai."
"Đến nơi ngươi sẽ biết… "
Trần Trình thấp giọng nói:
"Làm sao, sợ gặp nguy hiểm?"
"Đúng vậy… "
Nhâm Tiểu Túc đáp:
"Ta sợ các ngươi gặp nguy hiểm."
Trần Trình:
"Lặng im !!! ..."
Trong lúc nói chuyện, trên đường phố truyền đến tiếng bước chân, Trần Trình kéo đám Nhâm Tiểu Túc vào ngõ nhỏ.
Ban đêm, vương quốc Vu Sư không có đèn đường, thuận tiện cho họ đi tới nơi.
Đến nơi có sáu người, vừa đi vừa trò chuyện.
Mỗi người bọn họ cầm theo chén dầu hoả, bên hông là trường kiếm, ăn mặc quân trang theo chế thức của gia tộc Winston cùng với mũ quân nhân cao cao.
Đây là binh sĩ tuần tra bên trong thành trấn.
Đợi những người này rời đi xong, Trần Trình lần nữa dời bước, Nhâm Tiểu Túc nhìn quang cảnh nơi này, có đường Bailey, đường Rum, đường Bạch Hạc.
Cuối cùng Trần Trình dừng lại trước số 18 đường Kim Hương.
Đường dài được lát đá, từng ô vô như khối chocolate kéo dài tới cuối đường.
Xung quanh là nhà chừng hai ba tầng, kiến trúc theo của cửa sổ hình vòm yên tĩnh trong đêm.
Trần Trình đến nơi nhưng không gõ cửa mà trực tiếp móc Chân Thị Chi Nhãn màu cam đặt trước mắt mèo.
Chân Thị Chi Nhãn hơi sáng lên, mắt mèo trên cửa như cảm nhận được lực triệu hoán nên nhẹ nhàng chuyển động, cùm cụp một tiếng, cứ như có cơ quan gì đó vừa mở ra.
Trần Trình đi tới bên cạnh cửa sổ hình vòm, hắn quay đầu nhìn hai người cười cười, dẫn đầu đi xuyên qua cửa sổ, trong chớp mắt, Trần Trình đã biến mất không thấy đâu nữa.
Mai Qua nhỏ giọng nói:
"Hắn là Vu Sư?"
"Ừ… "
Nhâm Tiểu Túc xác nhận nói:
"Hơn nữa cấp bậc Chân Thị Chi Nhãn của hắn còn cao hơn so với ngươi.
Nếu không, ngươi gia nhập vào tổ chức của bọn họ đi.
Người nhìn đi, đám thợ săn tiền thưởng bị vây giết nhiều năm này còn mạnh hơn ngươi nữa."
Mai Qua:
"Câm nín !!! ..."
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
"Nói gì cũng phải nghĩ cách để kiếm cớ đổi cho ngươi Chân Thị Chi Nhãn cao cấp hơn mới được.
Cứ dùng Chân Thị Chi Nhãn màu trắng sẽ bị người khác đánh giá thấp đó…”
Hiện giờ Mai Qua đã là người một nhà, đương nhiên Nhâm Tiểu Túc sẽ nghĩ cách “nâng cao chất lượng” của con hàng này.
Có lẽ chính Mai Qua cũng không biết, thiện lương và ngu đần của mình đã giúp hắn lấy được lòng Nhâm Tiểu Túc.
Có thể nói, địa vị của hắn trong lòng Nhâm Tiểu Túc đã dần vững chắc hơn.
"Chúng ta tiến vào à?"
Mai Qua nhỏ giọng nói.
"Đây là Vu Thuật gì vậy… "
Nhâm Tiểu Túc đánh giá cửa sổ trước mặt, cảm thấy hứng thú:
"Ngươi nói xem, Vu Thuật có công năng thần bí hơn năng lực của siêu phàm giả ở Trung Thổ.
Chủ yếu là do có hệ thống rõ ràng và được truyền thừa.
Nếu có thể mang thứ này về Trung Thổ, công tác tình báo sẽ có bước đột phá cao."

Hiện giờ quy trình truyền tin ở Trung Thổ đều dựa vào khoa học kỹ thuật, nhưng nếu nhân viên tình báo có được một số Vu Thuật đơn giản, việc truyền tin càng thêm thần không biết quỷ không hay.
Hơn nữa, phía sau cái cửa sổ trước mắt này nhất định có một không gian khác.
Rất thích hợp để làm phòng an toàn.
Trung Thổ có thói quen dựa khoa học kỹ thuật để hoạt động gián điệp, thế nhưng khi Vu Thuật xuất hiện, e rằng những người đó sẽ nhận ra công năng vượt trội của thứ này.
Đương nhiên, loại huyết kế của gia tộc Tudor kia, Tây Bắc nhất định không học được.
Không phải nói Vu Thuật không tốt, chỉ là ở Trung Thổ không ai có nhiều con cái để mà “lãng phí”...
Dựa theo lời Mai Qua nói, chủ nhân của gia tộc Tudor là con trai Đại Vu Sư thuộc dòng chính, sinh được cả trăm người con.
Có ngần này con nối dõi, hoàn toàn có thể xem con cái như một loại công cụ để truyền tin…
Không thể không nói, địa vị con riêng trong vương quốc Vu Sư thật sự quá thấp.
Trung Thổ cũng có con riêng nổi danh, ví dụ như La Lam chẳng hạn.
Nhưng địa vị của La Lam trong Khánh thị có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Dù là trước khi Khánh Chẩn thượng vị, La Lam vẫn có thể một mình quản lý cả hàng rào 113
"Vu Thuật này tên gì?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn qua cửa sổ rồi hỏi.
Mai Qua giải thích với Nhâm Tiểu Túc:
"Tên thì không biết nhưng Vu Thuật này ta từng nghe nói qua, là Vu Thuật Mật Chìa Khóa, chuyên dùng để mở ra không gian được che giấu."

"Loại này Vu Thuật có phổ biến không?”

Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Có, rất nhiều Vu Sư dùng loại Vu Thuật này để che giấu những thứ kín đáo… "
Mai Qua nói:
"Trên cơ bản, chỉ có người thi thuật mới biết nên n mở cửa như thế nào.
Trừ phi người thi thuật nói ra, bằng không dù ngươi hao phí bao nhiêu thời gian cũng chẳng mở được cửa đâu."

"Nếu thường thấy, vậy sao ngươi không...
Được rồi, ta hiểu rồi… "
Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ Mai Qua bờ vai:
"Đi thôi, về sau ta sẽ giúp ngươi học thêm nhiều Vu Thuật, muốn gì có đó, tin ta!"
Không hỏi nữa, nghe xong chỉ càng thêm đau lòng!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc bước vào cửa sổ.
Vừa vào, hắn cảm giác như bản thân đã đi qua một màn nước, sau đó khung cảnh trước mặt đã thay đổi.
Trước mắt hắn không còn là con đường yên tĩnh nữa, nơi này không phải một căn phòng mà là một cung điện cực kỳ náo nhiệt!
Tiếng ca êm tai uyển chuyển truyền đến, Nhâm Tiểu Túc thấy được rất nhiều người khiêu vũ tại đây.
Có người cầm ly sâm-panh màu vàng trong tay lên hóp một ngụm.
Dáng dấp mọi người trong đây dù là nam hay nữ đều rất ưu nhã và đoan trang.
Bên cạnh sân khấu là một nữ nhân trẻ tuổi đang hát, tiếp đó có hơn một đoàn nhạc đang diễn tấu đủ loại nhạc khí.
Đối phương hát bằng ngôn ngữ Vu Sư nên Nhâm Tiểu Túc nghe không hiểu gì cả.
Mai Qua cũng đi theo sau, ba người Trần Trình, An An, Trần Tĩnh Xu đã chờ sẵn, cả ba cười dịu dàng nhìn xem bọn họ:
"Hoan nghênh, rất nhiều người đang chờ các ngươi.
Chuẩn xác mà nói, là đang chờ Vu Sư Mai Qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận