Đệ Nhất Danh Sách

Chương 867: Tự Cứu


Sinh viên Thanh Hòa và bác sĩ Ba Ngôi đứng trước ăn cứ chờ Hỏa Chủng dập lửa trạm y tế.
Lúc này mọi người đều rất thấp thỏm. Ngược lại Nhâm Tiểu Túc nằm trên giường phẫu thuật ngủ, Dương Tiểu Cận ở bên cạnh bảo vệ hắn.
Chung quy Nhâm Tiểu Túc đã trải qua một hồi đại chiến sinh tử, a-đrê-na-lin kịch liệt bài tiết, còn có thương thế bản thân, dẫn đến hắn có chút mỏi mệt, đây đều là phản ứng sinh lý bình thường.
Bên ngoài, sinh viên phải dựa vào hành lang ngồi nghỉ, sau đó họ lại nghe tiếng Nhâm Tiểu Túc lẩm bẩm…
Mọi người thật sự bó tay rồi, thằng này đi ngủ cũng nói mớ?!
Dương Tiểu Cận nhìn biểu tình Nhâm Tiểu Túc, thái độ ôn nhu khác thường. Lúc ở Đại Thạch Sơn, chuyện Nhâm Tiểu Túc làm nhiều hơn nàng một chút, mồi nhử cũng là hắn gánh.
Có đôi khi hai người thay phiên gác đêm, nếu Nhâm Tiểu Túc canh trước sẽ không đành lòng kêu nàng dậy, kết quả một mình hắn canh cả đêm.
Sau khi chiến dịch Đại Thạch Sơn kết thúc, hắn chưa kịp nghỉ ngơi thật tốt lại đụng chuyện quân doanh bị tập kích. Nhâm Tiểu Túc dù là làm bằng sắt cũng khó lòng chịu được.
Ngày bình thường Nhâm Tiểu Túc ngủ sẽ không ngáy ngủ, tố chất thân thể hắn khá cao. Cơ năng cường đại, công năng của hệ hô hấp và tim phổi vượt xa người thường, căn bản không hề ngáy ngủ.
Nay hắn nói mớ chứng tỏ hắn rất mệt, điều này khiến Dương Tiểu Cận có chút đau lòng.
Thiếu niên của nàng luôn gánh vác mọi thứ trên lưng.
Dương Tiểu Cận vuốt ve lông mày của Nhâm Tiểu Túc, chỉ là nàng vừa đưa tay thì người của Hỏa Chủng tiến vào.
Động tĩnh này đánh thức Nhâm Tiểu Túc, hắn vừa vặn thấy hành động của Dương Tiểu Cận, cười nói:
- Làm gì đó?
- À…
Dương Tiểu Cận điềm nhiên như không có việc gì nói:
- Nghe ngươi ngáy ngủ nên tính bịt mũi ngươi lại.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy độc miệng nói:
- Có còn là người không a?
Dương Tiểu Cận cười nhẹ nhàng nói:
- Ngươi thì khác gì.
- Cũng đúng…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Hai người đi ra khỏi phòng thì thấy Kỷ Nhất đang cùng binh sĩ Hỏa Chủng đang nói gì đó. Âm thanh binh sĩ âm thanh lạnh lùng:
- Xin lỗi, bây giờ chúng ta đã không dư xe đưa bọn họ trở về, muốn đi tiền tuyến thì được nhưng quay về thì không. Hơn nữa các vị bắt buộc phải đi lên tiền tuyến, từ bây giờ để đảm bảo sự an toàn của căn cứ, nơi này không thể giữ lại ngoại nhân.
Kỷ Nhất sửng sốt một chút:
- Chúng ta có xe của Thanh Hòa.
- Xe của các ngươi bị trưng dụng để vận chuyển vật tư…
Binh sĩ bình tĩnh giải thích nói:
- Lần tập kích này khiến đoàn xe vận chuyển xuất hiện tổn thất cực kỳ nghiêm trọng. Chúng ta đã quyết định, mong các vị thứ lỗi. Ngày mai có thể ngồi trên xe vận chuyển ra tiền tuyến.
Bấy giờ, binh sĩ Hỏa Chủng đột nhiên hỏi:
- Lúc trước các ngươi vẫn luôn ở trạm y tế đúng không? Vương lão tiên sinh, các ngươi có thấy người xa lạ nào không?
- Không phải….
Vương Kinh lắc đầu:
- Vừa gặp chuyện không may chúng ta đã chạy khỏi căn cứ, mãi tới khi căn cứ an ổn mới quay về, sao thế?
Binh sĩ Hỏa Chủng vẫn phi thường khách khí đám người đối với Vương Kinh:
- Là vậy, chúng ta phỏng đoán điểm bắn của hai người súng bắn tỉa là trên nóc trạm y tế. Về sau họ đã truyền lại tin tức quan trọng cho chúng ta nên chúng ta muốn tìm để cảm ơn họ.
- Ta cũng không rõ lắm…
Vương Kinh lần nữa lắc đầu:
- Lúc chúng ta trở lại trạm y tế cũng đã tàn cuộc, không thấy người lạ. Các ngươi không biết thân phận hai vị kia sao? Ta còn tưởng là người của các ngươi đó. Họ từng cứu chúng ta lúc hỗn loạn, chúng ta cũng muốn cám ơn.
- Không phải người của chúng ta…
Binh sĩ lắc đầu:
- Có thể là người có cùng chí hướng bảo vệ Trung Nguyên a, nếu có manh mối gì hãy liên hệ với chúng ta.
- Ừ, ta biết rồi…
Vương Kinh nói chuyện một lúc thì lườm về phía đám người Nhâm Tiểu Túc. Hắn sợ Nhâm Tiểu Túc bị lộ, các bác sĩ khác cũng vậy. Có thể thấy Vương Kinh nhắn nhủ với mọi người đã là tỉ mỉ cỡ nào.
- Vậy các ngươi sớm nghỉ ngơi chút a. Các vị chữa bệnh và chăm sóc binh sĩ nên ngày mai phải theo quân bắc tiến. Nếu cần gì có thể báo cho chúng ta biết bất kỳ lúc nào…
Binh sĩ cáo rồi đi lên tầng trên, chụp vào tấm hình mới rời đi.
Các sinh viên hai mặt nhìn nhau, có người thay mặt cái khác sinh viên nói với Kỷ Nhất:
- Kỷ lão sư, hiện tại chúng ta không có xe trở về , không đi tiền tuyến thử xem.
- Đúng vậy, ngài cũng nghe rồi, hai tay súng bắn tỉa kia cũng giúp đỡ chúng ta mà. Hiện tại người Trung Nguyên phải đoàn kết..
Kỷ Nhất không nói gì, cũng cảm thấy cực kỳ sốt ruột...
...
Lúc này, người phụ trách căn cứ P3 đang trò chuyện cùng người, hắn cẩn thận từng li từng tí nói:
- Trưởng quan P5, ta có tin tức cực kỳ quan trọng muốn trao đổi với ngài.
P5092 nói:
- Đổi cái gì?
- Hẳn ngài cũng nhận được tin, tuy đêm nay chúng ta dụ địch thành công nhưng vật tư bị phá hủy một phần lớn. Chuyện này đủ để chúng ta ra tòa án quân sự. nếu tội danh thành lập, khả năng cao ta sẽ ngồi tù cả đời…
P3 nhỏ giọng:
- Nhưng ngài cũng biết, ta là đang phối hợp với kế hoạch của ngài mà…
P5092 vô tình nói:
- Sai lầm đêm nay của ngươi rất nhiều. Dù có phối hợp với ta cũng không thể ngu ngốc tới mức để quân nhu ở trong quân doanh, khiến kẻ địch có cơ hội ra tay. Hơn nữa nếu trên núi thật sự có mọi rợ thì dù không có kế hoạch của ta, ngươi cũng gặp chuyện không may thôi. Cho nên, cứ nói ta biết đi, ta sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự.
P3 nhất thời vui vẻ nhướng mày, đây chính là cái hắn muốn. Tuy P5092 lãnh khốc nhưng khi nói chuyện lại rất rõ ràng.
P3 châm chước:
- Ngài từng gặp hai tay súng bắn tỉa trên Đại Thạch Sơn đúng không. Ta biết ngài đã tìm họ ở đó vài ngày. Trong lúc đó, Ba Ngôi từng có hai vị bác sĩ rời đi, thời gian trở lại cũng rất ăn khớp với chiến dịch Đại Thạch Sơn.
P5092 không đếm xỉa nói:
- Hai cái bác sĩ có thể làm cái gì? Nói vào trọng điểm đi.
- Đây cũng không chỉ là suy đoán…
P3 nhanh chóng nói:
- Chuyện đêm nay có lẽ người khác không chú ý nhưng ta phát hiện trước khi chuyện xảy ra Ba Ngôi đã rời khỏi khu vực nguy hiểm. Hơn nữa một trong hai bác sĩ rời khỏi căn cứ có một người là thần y ngài dặn dò phải chăm sóc.
P5092 ngây ngẩn cả người, không biết vì cái gì, trong tích tắc khi P3 nhắc đến Nhâm Tiểu Túc, hắn đã tin tưởng phán đoán của P3!
Bạn cần đăng nhập để bình luận