Đệ Nhất Danh Sách

Chương 474: Điện Thoại Di Động

Nhâm Tiểu Túc tới quán rượu là để nghe chuyện xưa.
Đại khái hắn biết vài tin đồn về An Kinh tự, lại nghe thêm một câu chuyện thú vị, nói trên đời này không có ai mà An Kinh tự không giết được.
Đây là một tổ chức cực kỳ chặt chẽ, thành viên phân tán tự do nhưng vô cùng mạnh.
Trong đó có một chuyện xưa khác lạ, từng có một người con trai trưởng của tập đoàn nào đó, vì để kế thừa gia nghiệp mà ủy thác An Kinh tự ám sát cha ruột của mình.
Kết quả qua một tuần, An Kinh tự bảo đã hoàn thành nhiệm vụ. Người con trai trưởng lại phát hiện cha mình chưa chết nên tức giận đùng đùng chỉ trích An Tự kinh nói không giữ lời. Hơn nữa hắn đã trả tiền, An Tự kinh là đang lừa gạt hắn. Số tiền đó là hắn tích góp năm sáu năm. Đổi thành người bình thường, chỉ sợ cả đời không thấy được khoản tiền lớn như vậy.
Chỉ là phía An Tự kinh không nhanh không chậm trả lời: Ngươi nói ngươi muốn giết cha ruột ngươi, chúng ta đã giết Vương thúc, bảo tiêu đã nghỉ việc hơn 10 năm trước của mẹ ngươi. Đó mới là cha ruột ngươi.
An Tự kinh còn thuận tay đưa cho tên con trai trưởng kia một tập hồ sơ giám định ADN….
Lúc ấy, tên con trai trưởng bối rối vô cùng. Cái quái gì đang diễn ra vậy, hắn cũng chẳng biết tài liệu giám định này được làm từ lúc nào, càng không biết An Kinh tự làm sao biết được chuyện này.
Vị trưởng tử của tập đoán thì nữa thì tức điên lên.
Nhâm Tiểu Túc cũng không biết chuyện này là thật hay giả, thế nhưng hắn cảm thấy rất hứng thú về năng lực của thành viên An Tự kinh.
Hơn nữa, thông qua một đêm tâm tình với đám cướp, đối phương có nói trong dân gian có tin đồn, ngươi giúp đỡ An Kinh tự chấp hành một nhiệm vụ, có thể không nhận tiền thù lao mà An Kinh tự sẽ đồng ý với một điều kiện đồng giá cho ngươi.
Nhưng hết thảy chỉ là tin vỉa hè, chung quy đây chỉ là tin đồn trong nhóm lưu dân thôi. Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, hơn phân nửa mấy tin đồn kia đều là hư cấu.
Tỷ như nói, hiện tại cũng có người bảo vị anh hùng của cứ điểm 178 này đi ngủ cũng không rời súng, cao hơn hai mét, trên thông thiên văn, văn lý thiên khoa…
Văn lý thiên khoa là cái quỷ gì!
Nhâm Tiểu Túc buồn bực, mấy tin vịt phía trước hắn còn hiểu nhưng cái văn lý thiên khoa này là tên nào đồn hả?!
Thật là thiếu cơ sở thực tế, việc này liên quan gì tới chiến đấu chớ?!
Quán rượu vừa mở cửa, Nhâm Tiểu Túc đã ngồi xuống. Hắn chọn hai món rau rồi nhìn tiểu cô nương thu thập tin tức của Tây bắc kia dắt tay một ông già mù tới ngồi ở bàn giữa quán rượu.
Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, nguyên lai tiểu cô nương là cháu gái của tiên sinh kể chuyện. Vừa rồi nàng thu thập tin tức là để tích lũy tư liệu cho ông nội nàng kể chuyện xưa.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu hứng thú với tiên sinh kể chuyện này rồi. Vì vừa rồi, lúc cô nương nghe người trung niên kể chuyện, thỉnh thoảng sẽ ngắt lời để phân tích logic bên trong, rõ ràng là kể chuyện rất có căn cứ.
Tiểu cô nương thấy Nhâm Tiểu Túc thì cười cười xem như chào hỏi.
Mà chuyện xưa hôm nay tiên sinh kể là về chiến sự Tây nam, vai chính là Khánh Chẩn.
Trong chuyện xưa, cũng có siêu phàm giả là gián điệp giúp Khánh thị tiêu diệt Thần Cơ Doanh của Lý thị….
Nhâm Tiểu Túc chậc chậc miệng. Tuy hắn không còn trong “giang hồ” nhưng luôn nghe được vài truyền thuyết của mình.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, rõ ràng hắn không muốn bị cuốn vào những phân tranh kia nhưng dường như bất kỳ đại sự nào của Tây bắc và Tây nam đều liên quan tới hắn…
Nhâm Tiểu Túc tới để nghe chuyện xưa về An Kinh tự, nhưng hắn không hề sốt ruột. Hôm nay không nghe được thì ngày nào đó cũng sẽ nghe được mà thôi.
Ban đêm, Nhâm Tiểu Túc rời khỏi quán rượu, tìm tới tiệm tạp hóa gần hàng rào đổi một ít vàng. Khi thấy ông chủ tiệm tạp hóa, Nhâm Tiểu Túc cảm giác như thấy được Vương Phú Quý. Chỉ là đối phương không có sự nhân như lão Vương mà thôi.
Đổi vàng lấy tiền xong, Nhâm Tiểu Túc dứt khoát mua một gian nhà gạch có sân sau để ở. Trong chốc lát, cả thị trấn đều biết trong ngôi nhà kia là một kẻ có tiền.
Mỗi ngày Nhâm Tiểu Túc chẳng làm gì cả, buổi sáng đi vứt xác, từ trưa tới tối nghe tiên sinh kể chuyện.
Mỗi ngày tiên sinh chỉ kể hai chuyện xưa, sau đó hẹn khách nhân lần sau lại tới.
Vứt xác là vì chuyện Nhâm Tiểu Túc đổi vàng làm kinh động đám người hung ác trong thị trấn. Họ thấy Nhâm Tiểu Túc mua nhà gạch xa hoa nên đã đánh chủ ý lên hắn.
Mỗi đêm, không ngừng có ngừa đột nhập vào nhà của Nhâm Tiểu Túc, sau đó từng tên đều biến mất như đá ném vào biển.
Những người này hành động bí mật, rất nhiều người đã mất tích vài hôm mới bị phát hiện. Dường như càng ngày, những tên hung ác nổi danh trong thị trấn càng ít hơn…
Ban đầu, mọi người không nhận ra. Thế nhưng từ từ, cả thị trấn có thêm bầu không khí tường hòa. Những tên thích cướp bóc, làm chuyện hung ác không còn nữa
Còn có vài tên hung ác cảm thấy có chuyện không đúng nên ôm đồ chạy đi. Họ cảm thấy thị trấn có người lén lút truy sát họ.
Người trên thị trấn kháo tai nhau: Có người chuyên lùng bắt mấy tên hung ác không biết an phận.
Ban đầu, Nhâm Tiểu Túc còn đổi vàng lấy tiền. Kết quả theo số kẻ xấu hắn giết ngày càng nhiều, tiền trong tay hắn không giảm mà ngày càng tăng…
Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng phải người tốt lành gì, hắn dùng tiền không hề có áp lực tâm lý tí nào.
Duy chỉ có chuyện ngoài ý muốn là, hắn nhặt được một chiếc điện thoại di động màn hình màu cũ kỹ trên người của ai đó làm rơi.
Di động rất đơn giản, cũng cũ nát lắm rồi. Tuy nhiên, nó vẫn khơi dậy sự tò mò của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc từng thấy một mô hình điện thoại di động trước tai biến trong một tiệm sách ở Dương thị chứ chưa thấy qua đồ thật, hắn chỉ thấy điện thoại vệ tinh thôi.
Di động không có đồ sạc, trên thị trấn cũng chẳng có nơi nào sạc pin được. Việc này làm khó được người khác nhưng chẳng là gì với Nhâm Tiểu Túc cả, vì hắn có người máy nano.
Trong lúc chờ điện thoại khởi động, hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên. Đây là lần đầu hắn thấy thứ đồ công nghệ cao này.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nghiên cứu nửa ngày cũng chỉ phát hiện thứ này có công năng gửi tin nhắn và chụp ảnh. Nhưng lưu dân này có thể gửi tin nhắn cho ai được?
Trong hộp thư và thư viện ảnh đều chẳng có gì.
Hoặc nói, lưu dân trước kia không biết cách dùng thứ này?
Nhâm Tiểu Túc tìm người hỏi, có lưu dân bảo, kỳ thật một ít đại nhân vật trong tập đoàn Vương thị sẽ dùng điện thoại di động. Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hắn cho rằng thứ này là do lưu dân cướp được của nạn dân.
Sau khi không tìm tòi được gì nữa, Nhâm Tiểu Túc dần bình tĩnh và chuyên tâm nghe chuyện xưa. Tỷ như chuyện công ty Hỏa Chủng lùng bắt siêu phàm giả. Tỷ như tập đoàn Thanh Hòa nắm giữ cách thức tạo ra siêu phàm giả, chỉ cần vượt qua tám thử thách bí ẩn có thể mở cơ nhân tỏa. Thế nhưng người bên ngoài không biết rốt cuộc bốn thử thách bí ẩn kia là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận