Đệ Nhất Danh Sách

Chương 495: Người Ta Thích Không Phải Đóa Hoa Trong Nhà Kính


Tập đoàn Thanh Hòa nằm trong nội địa Trung Nguyên, nhưng khác với những tập động khống chế vào hàng rào hoặc hàng chục hàng rào kia. Khu vực tập đoàn Thanh Hòa quản lý chỉ có một hàng rào. Dựa theo đánh số của liên minh hàng rào, hẳn là hàng rào có số 66.
Những năm gần đây, người của tập đoàn Thanh Hòa không gọi nó là hàng rào 66 mà gọi nó là Lạc Thành.
Thời gian dần trôi, những người khác cũng bắt đầu gọi nơi này là Lạc Thành.
Đặc thù y như cứ điểm 178 vậy.
Lúc liên minh hàng rào mới thành lập, tập đoàn Thanh Hòa đã thể hiện ra thế mạnh của mình. Họ cố định tổ chức, ổn định kết cấu tổ chức, còn bảo tồn rất nhiều kỹ thuật từ trước tai biến. Đương nhiên, họ cũng không giữ được toàn bộ.
Ngay từ đầu, những tập đoàn khác đều bảo trì cảnh giác với Thanh Hòa, có điều thời gian lâu dần, mọi người mới phát hiện, dường như Thanh Hòa không có hứng thú khuếch trương lãnh địa.
Qua nhiều lần tranh đoạt tài nguyên ở Trung Nguyên, mọi người đều chẳng thấy thân ảnh của tập đoàn Thanh Hòa đâu cả. Bọn họ chỉ cố chấp đi theo con đường riêng của mình.
Kỳ quái hơn là, hiện giờ người quản lý tập đoàn Thanh Hòa là lão Hứa. Lão Hứa còn là nhất mạch đơn truyền, nghe nói tổ tiên từng bán băng vệ sinh, về sau sinh ra một thiên tài kỹ thuật, giúp tập đoàn Thanh Hòa thăng tiến cực nhanh.
Bất quá, dường như lão đại của Thanh Hòa không có hậu đại, cho nên Hứa gia liền ra mặt quản lý Thanh Hòa. Thế nhưng họ vẫn thủy chung khăng khăng bản thân là tiểu cổ đông mà thôi, chờ đại cổ đông tìm được người thừa kế sẽ lập tức thoái vị.
Việc này khiến nhiều người không khỏi buồn cười. Ở thế đạo này, nào có người chịu thoái vị nhượng hiền?
Cho tới ngày hôm nay, Thanh Hòa đã trở thành sự tồn tại đặc thù tại Trung Nguyên. Nó nằm giữa Vương thị, Trần thị, Khổng thị. Vương thị thì nằm ở hướng Tây bắc Trung Nguyên, liên thông với vùng Tây bắc. Khổng thị ở Đông bắc, thông ra biển. Chu thị nằm ở giao điểm của ba con sông, xuôi về phía nam.
Còn lại hơn 10 tập đoàn nhưng không mạnh bằng ba nhà trên.
Thế nhưng sự đặc biệt của Thanh Hòa không nằm ở vị trí địa lý của nó mà vì phương thức đối nhân xử thế của nơi này. Lạc Thành có đại học lớn nhất trong tất cả các liên minh hàng rào. Hơn nữa còn hoạt động dưới hình thức dạy học như trước tai biến.
Đại học của những tập đoàn khác được xây dựng nhằm phục vụ cho kỹ thuật mà tập đoàn theo đuổi. Tất cả mang tới hiệu quả và lợi ích trên phương diện cá nhân. Tất cả những ngành học trong đó đều vì nâng cao thực lực tập đoàn. Những học sinh tới từ tập đoàn khác không được tiến vào đại học của họ.
Nhưng Thanh Hòa lại khác, ai cũng có thể tham gia thi cử. Môn học cũng có đủ loại, thậm chí còn có lớp học nghệ thuật trên đất chết này nữa.
Lúc chương trình học được công bố, rất nhiều tập đoàn chê cười Thanh Hòa. Học nghệ thuật có thể sống ở thế nào này à?
Hơn nữa, các tập đoàn khác chỉ thu mua di sản liên quan tới kỹ thuật của nền văn minh trước tai biến. Cơ mà Thanh Hòa thì thứ gì cũng thu, thậm chí còn phía người đi tìm kiếm nữa. Dường như họ rất có hứng thú với mấy thứ tranh chữ, đồ cổ kia, xem nó là đồ quý của nhân loại.
Một tập đoàn như thế chẳng khác nào dị loại trên đất chết. Không thể tìm được tập đoàn thứ hai khác giống họ.
Lúc này, đại học Thanh Hòa vừa tan trường. Trong sân trường xanh miết có học sinh vui vẻ xách cặp đi bộ, có lão sư vội vã chạy tới phòng giảng dạy chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Còn có người không có tiết học thì chạy tới xã đoàn tham gia hoạt động.
Một cô gái đội mũ lưỡi trai có dáng người cao ngất cầm theo cặp xách rời khỏi trường.
Bấy giờ, sau lưng có người gọi tên nàng:
- Dương Tiểu Cận!
Dương Tiểu Cận bình tĩnh quay đầu:
- Có chuyện gì à?
Phía sau có rất nhiều người, người nói chuyện là một sinh viên có vóc dáng cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, cười rộ lên chẳng khác nào ánh mặt trời. Hắn cười nói với Dương Tiểu Cận:
- Buổi tối chúng ta có một buổi họp mặt, muốn mời ngươi tham gia. Từ lúc khai giảng tới giờ luôn thấy ngươi độc lai độc vãng. Có phải chưa thích ứng được với cuộc sống ở Lạc Thành không?
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Ta chỉ tới để học, không có hứng thú với họp mặt.
Mấy người đứng phía sau lưng nam sinh nhỏ giọng thì thầm.
Dường như có người thấp giọng động viên nam sinh nọ:
- Sĩ diện hảo cái gì, nói thẳng đi.
Nam sinh do dự nửa ngày lại đột nhiên lên tiếng:
- Dương Tiểu Cận, ta thích ngươi, có thể cho ta cơ hội không? Ta sẽ…
Nhưng nam sinh chưa nói hết đã bị Dương Tiểu Cận chặn lời:
- Ta đã có người thích rồi.
Nam sinh kia cứng người, không biết nên nói gì cho tốt, bắt đầu thoái chí.
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Ngươi nhìn đi, giữa chúng ta cũng không có tình cảm gì sâu sắc. Hôm nay ta cự tuyệt ngươi, ngày mai ngươi sẽ thích người khác. Cái gọi là thích bất quá chỉ là hợp mắt nhau mà thôi. Một khi bị ngăn cản sẽ lập tức lùi bước.
Bỗng nhiên bên cạnh có người nhỏ giọng nói:
- Lời này có hơi quá rồi.
Nam sinh nọ dãy dụa:
- Vậy người ngươi thích là ai? Chủ tịch Hội sinh viên? Hay là…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Hắn không ở Lạc Thành. Ngươi cảm thấy Chủ tịch kia ưu tú vì các ngươi chưa từng ra thế giới bên ngoài. Người ta thích kia, trước giờ chưa bao giờ là đóa hoa trong nhà kính.
Chỉ là, hiện tại Dương Tiểu Cận cũng không biết thiếu niên kia còn sống không. Dây xích mà đỏ thẫm xuyên thấu thân thể thiếu niên trước mặt nàng. Mà Tên Côn Đồ đã đồng ý sẽ báo thù giúp nàng, thế nhưng điều kiện là nàng phải làm đủ 10 chuyện cho Tên Côn Đồ.
Hai tháng nay, Dương Tiểu Cận không ngừng hỏi vị cô cô kia của mình, đã có tin tức của đối phương không, thế nhưng không nhận được câu trả lời.
Vị cô cô kia an bài nàng tới đại học Thanh Hòa tiếp tục học cao hơn. Đồng thời cũng để điều tra kỹ tình huống của nơi này. Thế nhưng từ trước tới nay, Dương Tiểu Cận không phải học sinh bình thường. Nàng từng giết người, từng cùng người nào đó xây dựng hi vọng trên sa mạc, mãi cho tới khi hi vọng kia tan vỡ.
Thế nhưng không sao, nàng tin đối phương vẫn còn sống. Hơn nữa, sớm muộn gì nàng cũng sẽ tìm ra hắn.
Dương Tiểu Cận xoay người rời đi. Nàng đi dọc theo đường lớn, quay về nơi ở của mình ở Lạc Thành. Sau đó không ngừng tháo lắp súng bắn tỉa rồi chà lau.
Lặp đi lặp lại mấy lần, nàng lại tự tay lắp đạn vào. Nếu các học sinh trong trường thấy một cảnh này, e rằng sẽ ngạc nhiên tới ngây người. Đây không phải đồ chơi dành cho tiểu cô nương.
Cho tới mãi lúc này, tâm tình Dương Tiểu Cận mới dần bình phục. Kỳ thật, bề ngoài bình tĩnh của nàng cất giấu một mảnh lửa nóng trong lòng.
Dương Tiểu Cận tới phòng bếp tự nấu cơm, hành tây còn dư được nàng nghiền nát rồi ép thành một phần chất lỏng.
Dương Tiểu Cận cầm một cây bút lông tinh tế, lấy hạc giấy trong túi ra, dùng bút lông chấm nước hành viết mấy dòng chữ nhỏ rồi gấp hạc giấy lại.
Sau khi gấp xong hai cánh, hạc giấy như sống lại, bay về phía Tây.
Khi nhận được hạc giấy, đối phương chỉ cần hơ trên lửa nóng là hàng chữ sẽ hiện rõ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận