Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1052: Ngang Tàng

Nhâm Tiểu Túc phân tích lời nói của đại lừa dối xong thì đột nhiên hỏi:
"Ngươi nói bọn họ có truyền thừa từ trước tai biến? Truyền thừa gì?"
"Dường như là một cái hệ thống Vu Sư, thủ đoạn trong chiến tranh vô cùng quỷ dị… "
Đại lừa dối nói:
"Lúc ấy chiến trường của ta bỗng bị một màn sương mù đen bao phủ. Mọi người không thấy được vị trí kẻ địch. Chiến hữu ở những chiến trường khác cũng gặp chuyện kỳ quái. Thậm chí còn có người thấy sinh vật lạ."
"Vu Sư làm những điều đó?"
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi.
"Là thế này… "
Đại lừa dối nói:
"Tuy thủ đoạn của bọn họ quỷ dị nhưng may mà số lượng không nhiều. Những năm nay chúng ta từng phái người đi xem xét tình huống. May mắn là trong ngần ấy năm, họ đã cướp rất nhiều người của chúng ta, sau đó lại bị đồng hóa. Nhờ vậy mà hơn 10 năm qua mới không có chiến tranh.”
Nhâm Tiểu Túc thừa nhận phỏng đoán của đại lừa dối rất có đạo lý. Hắn từng đọc qua nhiều sách vở từ trước tai biến và phải thừa nhận một điều, văn hóa Trung Nguyên có khả năng đồng hóa dân tộc khác rất cao.
"Vậy kết cấu chính trị của họ thế nào?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Vì sao phải cướp người của chúng ta?”
"Cái này thì ta biết. Nghe nói bên đó có quốc vương, là xã hội hoàng quyền…. "
Đại lừa dối nói tiếp:
"Bất quá Quốc Vương của những Vu Sư đó chỉ là người bình thường. Quốc Vương sẽ quản lý trật tự xã hội. Mà số ít Vu Sư ở nơi đó mới là người chân chính quản lý thế giới. Họ không cần làm gì vẫn có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp, hưởng thụ hết thảy.”
Loại cảm giác này giống như Vu Sư tự phong thần, nhìn từ trên cao xuống và khống chế trật tự trong cuộc sống.
Đại lừa dối tiếp tục nói:
"Bất quá Thiếu soái cũng biết, nhân viên tình báo chúng ta phái tới đó sau khi về chỉ gặp riêng Tư lệnh nên ta không có quá nhiều tin tức. Nhân viên tình báo ở đó ngần ấy thời gian chỉ gặp được Vu Sư bình thường chứ không gặp được Vu Sư chân chính. Mà hệ thống xã hội của họ cũng đã hoàn chỉnh."
"Ban đầu bọn họ thừa dịp Trung Nguyên chưa khôi phục tới cướp người hẳn là để hình thành hệ thống xã hội mới. Nhờ có đại lượng nhân công họ mới xây được kim tự tháp, sau đó không ngừng tìm kiếm tài nguyên… "
Đại lừa dối nói tiếp:
"Nghe nói từ khá lâu về trước, người tóc đen da vàng là tầng lớp thấp nhất trong xã hội của họ. Chỉ có thể làm những việc mệt mỏi nhất, hơn nữa còn không được trả tiền công. Sau đó có một Vu Sư là người tóc đen da vàng nên chuyện này mới dần thay đổi.”
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
"Nếu bên trong Vu Sư có đồng bào của chúng ta thì vì sao 17 năm trước lại có chiến tranh? Chẳng phải hắn nên ngăn cản hết thảy sao?"
Đại lừa dối cười lắc đầu:
"Thiếu soái, nghe nói vị Vu Sư kia đã chết từ hơn bốn mươi năm trước. Trong lúc hắn còn là Vu Sư, không ai dám tấn công cứ điểm 178."
"Được rồi… "
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu, hắn xem xét tường tận Hắc Thạch trong tay. Không biết vì sao món vũ khí thứ ba của hắn lại liên quan tới Vu Sư thần bí. Hắn có nên đi bắt vài Vu Sư về thử phục khắc kỹ năng của đối phương không nhỉ?
Chung quy thời điểm xuất hiện Hắc Thạch, thanh thế to lớn, trông thế nào cũng không giống vật tầm thường. Vậy mà hắn cầm trong tay nhưng không thể dùng, điều này thật sự rất ngứa ngáy khó chịu a.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có lẽ bí mật Hắc Thạch sẽ được tháo gỡ nhờ vào Vu Sư.
Sau hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn tàu hơi nước cũng thuận lợi đến hàng rào Chu thị, lần này Nhâm Tiểu Túc không làm màu nữa, cứ thế trực tiếp khai ra thân phận rồi dẫn người rời đi.
Không cần dùng khoai tây dụ nạn dân, thân phận Thiếu soái Tây Bắc của hắn đã đủ rồi!
Lúc người cầm quyền của hàng rào Chu thị nhận được tin Nhâm Tiểu Túc lại tới thì hết sức đau đầu.
Thế nhưng bọn họ chỉ biết đứng từ xa nhìn Nhâm Tiểu Túc gọi nạn dân lên xe mà không dám tới gần ngăn trở. Hiện giờ không ai biết thông tin về Kỵ Sĩ, có quỷ mới biết hơn mười siêu phàm giả kia đang làm ổ ở đâu?
Sau khi Chu Khánh Dương biết tin này thì sợ tới mức điều mấy ngàn binh sĩ tới bảo vệ biệt thự của mình. Sợ Nhâm Tiểu Túc lần nữa giở trò ám sát người cầm quyền.
Quan viên Chu thị thật sự rất nghẹn khuất, đối phương tới hai lần đều nghênh ngang dẫn nạn dân đi, như thế quá khoa trương rồi.
Nhưng kêu bọn họ ngăn lại thì họ thật sự không dám làm gì.
Không thể không nói, chuyện chiến tích một ngày ám sát ba người cầm quyền Chu thị của Nhâm Tiểu Túc thật sự đã khiến đám quan viên này sợ hãi.
Có chút quan quân Chu thị lòng đầy căm phẫn, đề nghị vây giết Nhâm Tiểu Túc ở chỗ này. Kết quả quan quân này đã bị những quan viên khác kiếm cớ giam lỏng.
Đám quan chức Chu thị phảng phất đã trợ thủ của Nhâm Tiểu Túc chỉ trong một đêm…
Lúc Nhâm Tiểu Túc gọi nạn dân lên xe thì không khỏi cảm khái, quả nhiên loạn thế đã khiến dù là người cầm quyền cũng phải bất lực. Bằng không số nhân lực lớn thế này đã sớm bị các thế lực phân chia không còn chút cặn.
Chu thị, sợ sẽ sớm không còn.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hiện giờ Chu thị căn bản không thể nào là đối thủ của Vương thị. Nói không chừng khi đại quân Vương thị vừa đến, Chu thị đã lập tức đầu đàn, bộ cầm quyền tan đàn xẻ nghé.
Thời điểm này nạn dân chen nhau lên tàu hơi nhiều. Nhâm Tiểu Túc vẫy tay hô to với binh sĩ phòng giữ của Chu thị:
"Đừng có đứng đó ngẩn người nữa, các ngươi không thấy được bên này khá loạn à, mau tới duy trì trật tự! Để nạn dân lần lượt từng người lên xe. Cứ thế này thì loạn mất!"
Binh sĩ phòng giữ nghẹn họng. Kẻ địch đánh tới cửa cướp người còn kêu bọn họ tới duy trì trật tự?
Kêu họ tới làm gì? Phải đứng xa ra một chút mới đúng. Thật sự là khuất nhục mà!
Nhâm Tiểu Túc thấy bọn họ nửa ngày không động đậy gì thì rút Hắc Đao ra hét to:
"Còn đứng đó thất thần làm gì hả."
Quan quân phòng giữ vội vàng nói:
"Được rồi được rồi, tới ngay.”
Nói xong, binh sĩ phòng giữ liền tới hỗ trợ nạn dân lên tàu.
Đại lừa dối đứng bên cạnh không khỏi cảm khái. Hắn đi theo Nhâm Tiểu Túc thật sự quá thống khoái. Trước đây đại lừa dối muốn dụ người, một người cũng mất vài tháng, vậy mà Nhâm Tiểu Túc một ngày đã dụ dỗ được hơn cả vạn người.
So với trước kia, hiệu suất hiện tại hoàn toàn xứng đáng với phiên bản đại hưng Tây Bắc 2.0 hoàn toàn mới!
Tổng kết lại chính là hai chữ, ngang tàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận