Đệ Nhất Danh Sách

Chương 472: Đánh Cướp

- Có thể bị gió thổi tới a.
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
- Các ngươi nhớ không?
Một thợ đốn củi thấp giọng nói:
- Tiên sinh kể truyện trên thị trấn từng kể chuyện xưa về hạc giấy. Hắn nói có một tổ chức thần bí chuyên dùng hạc giấy truyền tin. Nhâm Tiểu Túc, ngươi nhìn xem trong đó có viết gì?
Nhâm Tiểu Túc nắm tay lại, cười nói:
- Không có gì cả. Nhất định tiên sinh kể chuyện kia bịa ra rồi. Nào có hạc giấy truyền tin đâu.
- Vậy thì…
Mọi người nghe Nhâm Tiểu Túc nói xong thì không hỏi nữa.
Chỉ là lời này khiến Nhâm Tiểu Túc nghe được thì sững sờ. Hắn mơ hồ cảm thấy tổ chức thần bí kia có thể làm thật.
Có mà, sao một tổ chức như vậy lại bị hắn tiện tay lấy đi hạc giấy chứ?
Là trùng hợp? Hay cố ý an bài?
Nhâm Tiểu Túc cẩn thận suy nghĩ. Mỗi lần gặp được chuyện kỳ quái hắn sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ tới, người khác có thể bắt được con hạc giấy này không. Nếu thật sự có vấn đề, không khéo người bị bắt sẽ bị con hạc giấy này giết lại nữa đấy.
Nhâm Tiểu Túc thả tay ra, tính gấp lại thử xem đối phương có bay được không. Kết quả vừa mở ra, Nhâm Tiểu Túc phát hiện hắn không biết gấp lại…
Trước giờ hắn chưa từng học qua cách gấp thứ này!
Nhâm Tiểu Túc thu trang giấy vào không gian.
Chỉ sợ hạc giấy là năng lực của siêu phàm giả nào đó? Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía hàng rào 61, hướng hạc giấy bay lại khi nãy là hướng đó.
Cho nên, hiện tại siêu phàm giả kia đang ở trong hàng rào 61 sao?
Đội trưởng đội đốn cuối đến cửa khẩu thị trấn thì dừng xe lại, nhảy xuống xe, nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Hiện tại trong thị trấn có không ít người chạy nạn tới. Ngươi muốn tìm người nhà thì tìm thử lại xem. Có khi tìm được đấy…
Nửa câu sau hắn không nói hết, ý tứ của vị đội trưởng là, nếu nói này không gặp được, chỉ sợ đã gặp nạn rồi.
Đội trưởng nói;
- Ta ở phía tây thị trấn. Ngươi muốn kiếm việc thì tới đó tìm ta. Vừa vặn gần đây ta cũng đang tìm người làm việc.
- Cám ơn lão ca, bất quá chắc ta không cần đâu…
Nhâm Tiểu Túc nói cám ơn xong thì quay đầu đi vào thị trấn, tìm đám Vương Phú Quý qua từng cái túp lều.
Thị trấn rất lớn, so với thị trấn ở Tây nam và Tây bắc thì tốt hơn nhiều.
Rất nhiều dân chạy nạn đã dựng xong lều. Họ ngồi ở trong với sắc mặt xám xịt, trông còn có một tia tuyệt vọng.
Từ cư dân hàng rào cao cao tại thượng bỗng nhiên biến thành lưu dân, e rằng không nhiều người tiếp thu được việc này. Không ít người trong số họ mang theo tiền tài, mong muốn có được cuộc sống an nhàn tại Trung Nguyên.
Kết quả hàng rào thuộc quyền quản lý của Vương thị không nhận tiền tệ Tông thị. Trước kia từng có người làm ăn qua lại hai nơi bảo dùng được, nhưng bây giờ thời thế đã khác.
Dường như tập đoàn Vương thị cho rằng Tông thị tất bại.
Dân chạy nạn tới nơi này chỉ có thể bán đồ trang sức, vàng của mình mà miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhâm Tiểu Túc thấy có người chạy nạn đi theo sau lưng lưu dân, nói hắn có thể làm việc kiếm miếng cơm. Kết quả lưu dân lại ghét bỏ dân chạy nạn có tuổi tác cao, nhìn qua không khỏe mạnh nên từ chối.
Cũng có dân chạy nạn chửi ầm lên, mắng lưu dân xem thường người trong hàng rào là hắn. Kết quả bị lưu dân loạn đánh, thậm chí còn bị phun đàm vào mặt.
Đương nhiên, cũng có nhiều nạn dân chạy từ trong hàng rào cúi đầu trước thế giới. Làm mọi chuyện họ có thể làm để đổi đồ ăn.
Dù lưu dân Trung Nguyên sống tốt hơn người Tây bắc và Tây nam đi nữa, họ vẫn phải lao động đổi lấy đồ ăn. Đây là quy tắc mà nơi nào cũng có.
...
Khiến Nhâm Tiểu Túc thất vọng là, hắn không tìm được đám Vương Phú Quý trong chỗ này.
Lúc này hắn có chút mê man, trong biển người mênh mông. Hắn làm sao để tìm ra đám Vương Phú Quý đây?
Vào lúc này, một công nhân có bộ dạng xấu xí trong đội đốn củi lặng lẽ đi tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc;
- Ta thấy ngươi loanh quanh đã lâu, có phải muốn tìm người nhà không? Không sao, ta có biết vài vị bằng hữu có thể giúp ngươi kiếm tiền, chỉ cần ngươi có tiền.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt đối phương phiêu hốt bất định. Dường như hắn dựa vào việc Nhâm Tiểu Túc từ chối đội trưởng giúp đỡ nên đoán được trên người hắn có thứ gì đó đáng giá.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Vậy nhờ cậy ngươi. Nếu tìm được người nhà của ta, tất cả hậu tạ.
- Thế ngươi đi theo ta đi, trên thị trấn khó nói chuyện.
Nói tới đây, công nhân đội đốn của dẫn Nhâm Tiểu Túc tới nơi hoang dã.
Đi chưa được bao lâu, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc mở miệng hỏi:
- Còn phải đi bao xa nữa?
- Hắc hắc, sắp tới rồi…
Thợ đốn củi nói xong thì tới một gò đất nhỏ, huýt sáo một cái.
Trên mô đất có ba người chui ra, thợ đốn củi nhìn Nhâm Tiểu Túc, cười nói:
- Giao tiền tài trên người ngươi ra, chúng ta thả cho các ngươi một con đường sống.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì nghi ngờ hỏi:
- Các ngươi dùng cách này cướp bóc bao nhiêu nạn dân rồi? Không phải nói ở Trung Nguyên ngủ cũng không cần đóng cửa à? Không phải các ngươi có thử gọi là trí thông minh nhân tạo sao?
Lúc trước, Vương Thánh Nhân và Vương Vũ Trí từng nói, địa phương Vương gia quản lý không cần đóng cửa vào ban đêm. Đó vì họ có trí thông minh nhân tạo có thể phân tích hành vi của tội phạm. Tỷ lệ chính xác cực cao, tội phạm có thể thoát được ít vô cùng.
Thế nhưng những gì Nhâm Tiểu Túc thấy không giống vậy.
Thợ đốn củi cười lạnh nói:
- Đó là chuyện chỉ có trong hàng rào thôi, có liên quan gì tới lưu dân chúng ta? Mau giao tài vật ra đây!
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc thầm nói.
Nguyên lai Trung Nguyên cũng như Tây bắc và Tây nam, phân rõ giới hạn giữa người trong hàng rào và lưu dân.
Bỗng nhiên thợ đốn củi thấy trước mắt mình tối sầm. Ngay sau đó ngực đau xót ngã về phía trong, thiết đao rỉ sét trong tay hắn kêu leng keng một tiếng rồi rơi xuống đất.
Mà ba tên đồng lõa của hắn cũng không ngoại lệ, vừa xuất hiện đã bị đánh bại.
Nhâm Tiểu Túc xách bốn người lên, nói với vẻ mặt ôn hòa:
- Ta hỏi các ngươi ít chuyện. À… chỉ là chuyện về Trung Nguyên các ngươi thôi. Các ngươi không cần quá khẩn trương, biết cái gì thì trả lời cái đó.
Giờ khắc này, những lưu dân muốn đánh cướp Nhâm Tiểu Túc mới ý thức được. Họ đá trúng thiết bản rồi!
Không đúng, đây không phải thiết bản. Đây là đại sơn cao sừng sững a!
Gần đây, họ cướp của dân chạy nạn trơn tru vô cùng. Hơn nữa, lá gan của đám người trong hàng rào kia rất nhỏ, vừa thấy đã sợ hãi.
Đám người này không ngờ hôm nay lại đụng phải siêu phàm giả…
Nhâm Tiểu Túc vừa hỏi là mất cả đêm. Hắn hỏi tới mức bốn tên lưu dân sắp hỏng. Khi trời sáng, một mình Nhâm Tiểu Túc quay lại thị trấn, hắn không làm gì hết mà tới trước cửa quán rượu của thị trấn, chờ chủ quán mở cửa.
Không phải vì hắn đói bụng hay muốn kiếm chút cơm ăn.
Mà vì trong quán rượu có một vị tiên sinh từng nhắc tới chuyện hạc giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận