Đệ Nhất Danh Sách

Chương 459: Phá Trận

Nhìn đoàn tàu hơi nước ngày càng gần kia, bỗng nhiên Tông Thừa hiểu ra một điều.
Kết hợp với những điểm đáng ngờ từ trước tới giờ, có lẽ đoàn tàu này không phải của Vương Tòng Dương mà của chính Nhâm Tiểu Túc!
Tuy Tông Thừa không muốn tin nhưng hắn chẳng còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, nếu giải thuyết này đúng thì rất nhiều chuyện sẽ có đáp án.
Tỷ như vì sao Ảnh tử của Hứa Hiển Sở lại cùng lúc xuất hiện ở hai nơi? Rõ ràng Hứa Hiển Sở đã thừa nhận, hắn chỉ có thể điều khiển Ảnh tử trong vòng 1 ki lô mét .
Tỷ như vì sao đoàn tàu của Vương Tòng Dương chỉ có 4 toa nhưng đoàn tàu Tông thị thấy có tận 16 toa?
Cho nên, hẳn năng lực của Nhâm Tiểu Túc là phục chế năng lực của siêu phàm giả khác!
Điều này khiến Tông Thừa càng thêm sợ hãi.
Nếu nói siêu phàm giả là thần chốn nhân gian thì năng lực phục chế là sự tồn tại gì?
Lúc trước, khi Tông Thừa tập kích Nhâm Tiểu Túc chưa từng để thiếu niên vào mắt.
Mục tiêu chính của hắn luôn là Dương Tiểu Cận cùng Tên Côn Đồ phía sau nàng ta.
Mà bây giờ, Tông Thừa đã biết hắn sai vô cùng.
Đột nhiên, Tông Thừa chạy như bay tới một chiếc xe việt dã.
Hắn đẩy tài xế xuống rồi tự mình lái xe trốn đi!
Ban đêm, hàng rào 146 cấm đi lại, trên đường chẳng có ai, nếu có chỉ có binh sĩ Tông thị mà thôi.
Nhưng dù có nhiều binh sĩ hơn nữa thì Tông Thừa cũng chẳng dám quay lại.
Hắn không ngừng gào thét vào bộ đàm, bảo tất cả binh sĩ của hàng rào 146 vây bắt Nhâm Tiểu Túc.
Tông Thừa thầm nghĩ, năng lực siêu phàm giả có hạn.
Tỷ như năng lực khống chế người khác của hắn, số lượng cao nhất chỉ chừng 50 người.
Cho nên, đoàn tàu kia cũng có cực hạn.
Chẳng phải đoàn tàu kia từng bị nổ tan ở trên sa mạc đó à.
Chỉ cần binh sĩ Tông thị đủ nhiều, tất nhiên có thể đè chết Nhâm Tiểu Túc.
Tông Thừa dần lấy lại lý trí, từng đội binh sĩ Tông thị quay về, có cả tiểu đội lẫn đại đội.
Thế nhưng loại lực lượng lẻ tẻ này căn bản không đủ cho Nhâm Tiểu Túc nhét kẽ răng.
Tông Thừa nhìn thoáng qua bốn phía, nhanh chóng nói vào máy truyền tin:
- Hiện tại mục tiêu đang chạy tới đường Tử Kinh.
Binh sĩ gần đó lập tức tập kết và chặn lại.
Dùng súng máy hạng nặng tấn công, ngăn cản đoàn tàu hơi nước phía sau lại cho ta!
Đây mới là cách hữu hiệu nhất, Tông Thừa biết rõ hắn không thể chạy trốn mù quáng.
Hắn phải dụ Nhâm Tiểu Túc tới nơi có nhiều binh sĩ Tông thị nhất, đợi kẻ địch mệt rồi lại tấn công sau!
Đối với hàng rào 146 mà nói, đêm nay là một đêm không ngủ.
Tiếng còi cảnh báo vừa dứt thì tiếng súng đã vang lên khiến không có cư dân nào ngủ yên được cả.
Có người trốn trong nhà lặng lẽ nhìn hết thảy.
Bỗng nhiên mọi người cảm thấy có phần quái dị.
Ban ngày, Tông thị còn đuổi bắt thiếu niên, tới tối, sau đổi ngược lại thành thiếu niên lái đoàn tàu hơi nước đổi bắt binh sĩ Tông thị rồi.
Tự nhiên đảo ngược lại là sao?
Chỉ thấy đoàn tàu chạy trên đường phát ra âm thanh sắt thép va chạm êm tai.
Đây là lần đầu tiên cư dân trong hàng rào thấy được năng lực siêu phàm một cách trực tiếp thế này.
Có đứa nhỏ ghé người vào cửa sổ rồi nói với ba mẹ nó:
- Ba ba, xe lửa nhỏ kìa!
Giữa hàng rào 146 và hàng rào 145 có xe lửa, không ít cư dân đã ngồi qua.
Chỉ là những năm gần đây nội bộ Tông thị chuẩn bị cho chiến tranh nên xe lửa trở thành phương tiện giao thông quân dụng.
Phụ huynh nghe con mình nói thế thì sắc mặt phức tạp đáp:
- Con à, đây là xe lửa lớn…
Tại một chỗ trong hàng rào, gián điệp Trịnh Viễn Đông của Khánh thị cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa rồi hắn thấy một chiếc xe việt dã của Tông thị đi qua, bị truy đuổi bởi một chiếc xe lửa.
Trước kia, Trịnh Viễn Đông từng thấy rất nhiều kiểu truy đuổi.
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến có người ngồi xe lửa đuổi kẻ thù…
Giờ khắc này, hẳn Trịnh Viễn Đông là người hiểu rõ nội tình nhất.
Nhâm Tiểu Túc là do chính hắn dẫn tới quân doanh.
Mà đoàn tàu hơi nước lại từ trong trụ sở Tông thị lao ra, dùng đầu ngón chân cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra.
Chỉ là Trịnh Viễn Đông nghĩ mãi không rõ, sao thiếu niên kia có thể dữ dội và hung hãn như vậy…
Lúc ấy, Trịnh Viễn Đông quay về liền báo cho La Lam, khả năng cao thiếu niên sẽ không quay về nữa.
Chung quy, một người đơn độc xông vào quân doanh khó lòng sống sót.
Lúc ấy, La Lam im lặng nửa ngày rồi nói, đó là lựa chọn của Nhâm Tiểu Túc.
Đến kẻ đần cũng nghe ra được La Lam trầm giọng khi nói câu này.
Nhưng bây giờ, hắn nên nói thế nào với ông chủ La đây?
Không lẽ lại nói, ta nhầm rồi, không phải thiếu niên không còn mà là Tông thị không còn mới đúng…
Trịnh Viễn Đông lặng lẽ leo lên mái nhà.
Một bước đi được năm sáu mét mà ở giữa mấy tòa nhà là một khoảng cách không nhỏ.
Hắn không phải siêu phàm giả mà là gián điệp bí mật mạnh nhất Khánh thị.
Trịnh Viễn Đông đuổi theo đoàn tàu.
Hắn tận mắt nhìn thấy đoàn tàu đâm nát mọi trở ngại trên đường.
Thiếu niên ngồi trên tàu bình tĩnh nhìn chiếc xe việt dã phía trước, thỉnh thoảng ném ra vài quả lựu đạn.
Nhâm Tiểu Túc đã thu lại thiết giáp để sạc năng lượng, chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo.
Khi quay đầu, hắn thấy thân ảnh của Trình Viễn Đông trên nóc nhà nên vẫy tay rồi cười chào.
Ra hiệu cho Trịnh Viễn Đông cách xa tí, nhỡ mà ngộ thương đối phương thì không hay.
Trịnh Viễn Đông dần chậm lại.
Tố chất tâm lý thiếu niên phải thế nào mới có thể mỉm cười giữa thập diện mai phục trong hàng rào?
Chuyện hôm nay, hắn phải báo cho La Lam từ đầu tới cuối, để Khánh thị có thể lần nữa đánh giá lại năng lực của thiếu niên này một cách khách quan!
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã đuổi kịp Tông Thừa, sắp tới đường Tử Kinh.
Ngã tư to lớn vẫn còn đèn xanh đèn đỏ, đèn đóm của mấy cửa hàng xung quanh vẫn chưa tắt.
Mấy trăm binh sĩ của Tông thị cầm theo một lượng lớn vũ khí canh giữ ở ngã tư đường.
Đợi đoàn tàu hơi nước vừa tới là tấn công ngay.
Khi thấy trận thế này, ngay cả Tông Thừa cũng không nhịn được mà giẫm phanh.
Hắn muốn nhìn thử xem Nhâm Tiểu Túc có bị chặn lại không!
Thế nhưng đoàn tàu hơi nước còn chưa tới, một đồ vật kỳ lại đã được quăng vào trận địa Tông thị thông qua Ám ảnh chi môn.
Có binh sĩ liếc nhìn, thấy rõ đó là bốn lá bài bích, chuồn, rô, cơ đỏ tươi, cả bốn đều là con sáu.
Ban đầu, binh sĩ còn chưa kịp phản ứng.
Hắn tưởng chiến hữu của mình làm rước.
Trong lòng còn thầm nghĩ, ai lại đem bài tú lơ khơ tới đây.
Nếu bị trưởng quan phát hiện sợ là nhận phải trọng phạt.
Kết quả không chờ họ kịp suy nghĩ, chỉ thấy bốn lá bài ngày càng sáng.
Ầm một tiếng, trong nháy mắt, lá bài nổ tung khiến cả trăm người bay lên không trung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận