Đệ Nhất Danh Sách

Chương 840: Cúi Chào

Nguyên tác của Nhâm Tiểu Túc là khi có vấn đề, nếu không cách này giải quyết được thì tiêu diệt ngọn nguồn vấn đề là được.
Trên đời này có một giả thiết rất nhàm chán, đó là trói một đứa bé trên đường ray, đường ray kế bên thì trói năm đứa trẻ rồi hỏi, nếu ngươi có khả năng điều khiển tàu lửa chạy qua một trong hai đường rau, ngươi sẽ cho xe lửa chạy về bên nào?
Nếu có người hỏi Nhâm Tiểu Túc điều này, hành động đầu tiên hắn làm sẽ là chém chết đối phương.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không nóng lòng tham chiến. Chung quy hắn và Dương Tiểu Cận đã phẫu thuật hơn 20 tiếng. Nếu lên chiến trường thì đó sẽ là một cuộc ác chiến, vì thế chuyện hiện tại Nhâm Tiểu Túc cần làm nhất là nghỉ ngơi.
Lúc họ tới, trạm y tế đã chuẩn bị sẵn nơi nghỉ ngơi cho họ. Vốn là ký túc xá tập thể. Kết quả chuyện họ phẫu thuật kinh động khắp nơi, vì thế ký túc xá của họ lập tức biến thành mỗi người một phòng.
Bất quá cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng không nói gì, này cũng là do hắn không tìm được vị thiếu tá kia thôi.
Một ngày một đêm phẫu thuật, số người họ cứu chữa được là 190 bệnh nhân. Con số này không nhiều nhưng một ngày bác sĩ chữa được hơn 10 người đã xem như lợi hại lắm rồi. Chung quy quá trình giải phẫu cực kỳ phức tạp, trừ việc chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và khử trùng còn phải có phòng vô trùng nữa.
Vương Kinh nói hắn biết, kỳ thật hiện tại không thể chuẩn bị hết. Một khi chiến tranh nổ ra, e rằng bên ngoài trạm y tế sẽ có vô số lều vải. Tới lúc đó người ta căn bản còn chẳng quan tâm có gì mà vô trùng hay vi khuẩn. Sống sót được hay không đều phải xem mạng mình cứng cỡ nào.
Không phải y thuật bác sĩ không được mà là điều kiện không cho phép.
Bất quá một ngày một đêm Nhâm Tiểu Túc giải phẫu không chỉ mở khóa thành tựu và đem về cho hắn một tá cảm tạ tệ, mà còn đem tới cho hắn sự tôn trọng của các quan quân và binh sĩ Hỏa Chủng.
Mọi người đều nghe nói Ba Ngôi vừa tới trạm y tế rất lợi hại, thương binh vừa tay họ nhất định sẽ không chết!
Không chỉ không chết mà sau vài giờ là tỉnh lại, vui vẻ trò chuyện nữa.
Điều duy nhất khiến người ta khá hiểu là những biểu hiện kỳ lạ của bệnh nhân sau khi phẫu thuật xong…
Dưới tình huống bình thường, khi xem bệnh mọi người đều nghĩ nam nữ không có gì khác biệt. Nhưng dù là các y tá đã lành nghề cũng có phần xấu hổ không dám nhìn lại…
Đêm hôm ấy, Nhâm Tiểu Túc ngủ dậy liền đi vào nhà ăn, một binh sĩ đứng dậy cúi chào hai người.
Người bên cạnh hỏi:
- Sao thế, hai người họ là ai vậy?
Mọi người biết Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nhưng chưa từng gặp.
Bấy giờ, các binh sĩ khác ngồi trong phòng cơm giải thích cho người này:
- Hôm nay ta đưa đội trưởng cũ về. Bác sĩ cứu chữa cho hắn là người này nè. Hắn là bác sĩ trẻ tuổi nhất Ba Ngôi đấy.
Lời này vừa nói ra, hơn cả ngàn binh sĩ trong phòng ăn đứng dậy, chỉnh tề cúi chào Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Một màn này thật sự quá mức rung động, khiến Nhâm Tiểu Túc thoáng cái không kịp phản ứng.
Dáng người binh sĩ Hỏa Chủng thẳng tắp, dù là cúi chào thân thể vững cứng rắn như thép. Có người trong số họ vừa về từ chiến trường, toàn thân đầy bụi đây, có ít người còn bị thương nhẹ, đang quấn băng gạc nữa.
Thế nhưng hết thảy đều không thể cản họ chân thành biểu đạt thành ý.
Đối với binh sĩ mà nói, bác sĩ có y đức hay không không quan trọng, quan trọng là y thuật thế nào kia kìa. Chỉ huy có thể vì chiến thuật mà bất chấp tính mạng của họ, thế nhưng bác sĩ thì không.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, muốn có được sự tôn kính của người khác tại thời đại này thật sự rất khó khăn. Bằng không cũng phải khiến người khác sợ hãi chính mình Cho nên đa phần Nhâm Tiểu Túc đều dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Còn bây giờ, hắn lại nhận được sự tôn trọng của người khác.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ nhận được sự tôn trọng của binh sĩ Hỏa Chủng. Đây là Hỏa Chủng a, là thế lực chẳng khác nào động vật máu lạnh trong mắt những người khác.
Trong lúc bất chợt, cung điện thông báo:
“Trong một ngày, Ký chủ nhận được sự tôn trọng và tín nhiệm chân thành của 999 người. Mở khóa thành tựu không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Thưởng 2 điểm thuộc tính, phân bố tự do.”
Thuộc tính của Nhâm Tiểu Túc trở thành sức mạnh 16.5 và tốc độ 16.1.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc thầm nói với cung điện:
“Cho nên nhiệm vụ trợ giúp người khác là để ta dùng chân tâm làm người tốt à. Xem ra trước kia đều là ta nghĩ lệch lạc… Bất quá lệch cũng lệch thôi, ta cũng không tính sửa…”
Dương Tiểu Cận dùng cùi chỏ thúc Nhâm Tiểu Túc:
- Không nói gì à?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
- Về sau các ngươi được đưa tới chỗ ta. Ta sẽ tận lực chữa trị….
Binh sĩ toàn trường xôn xao, hắn đang nguyền rủa họ hả?!
Nhâm Tiểu Túc vỗ đầu một cái. Bác sĩ nói lời này có phần không tốt, cứ như nhà tang lễ tới viện dưỡng lão an ủi người già vây. Nghe có chút thiếu đạo đức a…
Bất quá rất nhanh, trong phòng ăn vang lên tiếng người lớn. Có người mở miệng hô:
- Bác sĩ, bây giờ là chiến tranh nên không được uống rượu. Nếu trận này đại thắng, ngươi phải tự phạt mình một ly vì những lời này đó!
Nói xong, cả phòng ăn vang lên tiếng cười vui sướng, không còn không khí trầm trọng nữa.
Lúc Nhâm Tiểu Túc tới lấy cơm, tay của đầu bếp run run, rau được gắp rơi ra, chỉ còn lại thịt.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Công lực này của ngài không luyện vài chục năm không ra đâu nha.
- Ha ha, ăn nhiều thịt bồi bổ thân thể…
Đầu bếp vui vẻ nói:
- Ta thật sự bội phục bác sĩ có bản lĩnh như ngươi a.
Trong lúc ăn cơm, P4 cũng tới kích động bắt tay Nhâm Tiểu Túc.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới nói:
- Đúng rồi, ta đang tính đi tìm ngươi nè. Hai chúng ta cần ra ngoài làm chút chuyện riêng.
P4 sửng sốt một chút:
- Ngài là muốn đi đâu a?"
- Ta muốn lên núi hái chút thảo dược…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi cũng biết ta chữa bệnh dựa vào thuốc tổ truyền tự điều chế mà. Bệnh nhân lại quá nhiều, mới một hôm đã hết sạch rồi. Chúng ta muốn ra ngoài kiếm thảo dược điều chế thuốc, trị liệu tiếp cho bệnh nhân.
P4 nghe xong thì nóng nảy:
- Ngày tự mình đi hả. Ngài cần thảo dược gì thì nói cho ta biết, ta sẽ để thủ hạ hái về cho ngài!
- Không không không…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta cũng rất muốn để các ngươi giúp. Thế nhưng trong nhà dặn dò, bí phương là bát cơm của nhà chúng ta, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Cho nên thứ lỗi, ta phải rời đi một chuyến.
P4 đã hiểu:
- Ta sẽ không cản ngài, bất quá ta nói ngài biết, ngài đừng đi về hướng Đại Thạch Sơn. Nơi đó là chiến trường của quân chủ lực và kẻ địch đó.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, hắn đã biết mình nên đi đâu rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận