Đệ Nhất Danh Sách

Chương 791: Ba Ngôi

Nhâm Tiểu Túc không nói cho Vương Thánh Tri về cuộc điện thoại với Linh.
Không biết vì sao Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Linh cũng chẳng đơn giản.
Khả năng trong lúc nói chuyện nó đã nói dối Nhâm Tiểu Túc.
Điều duy nhất khiến Nhâm Tiểu Túc khó hiểu là dường như đối phương biết bí mật nào đó của hắn.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận không ở lại hàng rào 61 nữa.
Họ đã có chuyện cần làm.
Hơn nữa, theo lời đại lừa dối thì Khổng Đông Hải chuẩn bị khai đao với Vương Uẩn để các binh sĩ tiền tuyến có một cái công đạo.
Chung quy tiền tuyến của Khổng thị đã mất một, nếu không ai chịu trách nhiệm sẽ rất khó mà phục chúng.
Phải biết, chỉ trong nửa tháng khổng thị đã mấy hơn 20.000 binh sĩ.
Những binh sĩ này cũng có bạn bè, người nhà.
Còn có người là con cháu Khổng thị.
Khổng Đông Hải phải chịu đựng lửa giận của mọi người.
Cũng không thể nói hắn là gia chủ mà có thể bỏ qua oán trách của những người khác.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận chắc chắn không lên đường ngay, Nhâm Tiểu Túc sao có thể vì Vương Uẩn mà bỏ qua sự an toàn của hắn và cô nàng nhà mình?
Vương Uẩn không phải Nhan Lục Nguyên.
Một đoàn xe chạy khỏi hàng rào 64.
Đoàn xe có bảy chiếc, năm chiếc phía trước đều có người ngồi.
Những người này đeo mắt kính, trông rất hòa hoa phong nhã.
Người già nhất trong xe hẳn cũng hơn 60 tuổi.
Trong đội xe người trẻ nhất chừng ngoài 20.
Trong đoàn cũng có nữ nhân, tuổi đối phương không lớn lắm, ngồi ở ghế lái phụ đọc sách.
Ngồi phía sau là tiểu tử cứ thao thao bất tuyệt không biết đang nói gì, mà nữ nhân kia từ đầu tới cuối chỉ giữ thái độ hờ hững.
Bấy giờ, đoàn xe đi tới cổng thành thì bị người ngăn lại.
Đối phương là một đôi nam nữ trông có vẻ phong trần mệt mỏi.
Lão già trên xe hỏi:
- Xuống xe hỏi xem có chuyện gì?
Không chờ có người xuống, thiếu niên kai cầm một phong thư đi tới xe lão già ngồi, gõ gõ cửa xe ngay chỗ lão.
Cửa sổ xe được kéo xuống, thiếu niên hưng phấn nói:
- Ngài là lão tiên sinh Vương Kinh phải không.
Chỗ ta có một bức thư tiến cử của Tào Thanh Cự tiên sinh.
Lần này chúng ta sẽ đi cùng ngài tới Khổng thị tiến hành giao lưu y học! Ta là Nhâm Tiểu Túc!
Vương Kinh đánh giá Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi là học sinh của Tào Thanh Cự?
- Đúng rồi…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Chúng ta là bác sĩ nội trú của hàng rào 61, học sinh của Tào Thanh Cự lão sư!
Nghe thiếu niên nói xong, người trong xe ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên và thiếu nữ quay đầu yên lặng đánh giá Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn nói sai gì à, sao mọi người đều nhìn hắn thế?
Thân phận này là Vương Thánh Tri an bìa cho hắn, chẳng lẽ có vấn đề gì?
Vương Kinh nhíu mày:
- Nhìn qua tuổi của ngươi không lớn lắm? Sao có thể là bác sĩ được?
Tuy bác sĩ nội trú trong mắt Vương Kinh cũng không phải cấp bậc gì cao, đây chỉ là sơ danh mà thôi.
Phía trên còn có bác sĩ chủ nhiệm, phó trưởng khoa, trưởng khoa… Hai người trẻ tuổi đi cùng ông cũng chỉ là bác sĩ thực tập mà thôi.
Thiếu niên trước mặt này chẳng lẽ là “mặt trắng” bám váy Tào Thanh Cự?
- Giải thích từ "mặt trắng" là ý chỉ những người đàn ông bám váy, lợi dụng phụ nữ để thăng tiến. Hết giải thích.
Chuyến giao lưu tới Khổng thị này là cơ hội rất tốt, không khác gì du học cả.
Vì thế rất nhiều người cố gắng để được đi cùng nhưng đều bị Vương Kinh cự tuyệt.
Mà hai người trẻ tuổi bên cạnh ông là sinh viên cực kỳ ưu tú nên mới được ông dẫn theo.
Vương Kinh đánh giá Nhâm Tiểu Túc.
Tuy ông không muốn để Nhâm Tiểu Túc và thiếu nữ đi cùng kia lên xe, thế nhưng Tào Thanh Cự đức cao vọng trọng.
Địa vị cực kỳ đặc thù, ông không tiện cự tuyệt.
Cuối cùng, Vương Kinh nói:
- Lên xe đi.
Ngồi ở đằng sau này này.
Có chuyện gì các ngươi cứ nói với Mạnh Nam.
Bấy giờ, thiếu nữ ngồi ở ghế phụ lái mới khách khí chào hỏi:
- Xin chào, ta là Mạnh Nam.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu cười:
- Chào, ta thấy phía sau xe có một ít đồ.
Chúng ta có thể tự lái xe, đi theo các người là được.
Bấy giờ mọi người mới chú ý ven đường có một chiếc xe việt dã mới tinh.
Hơn nữa đây còn là mẫu xe việt dã mới nhất của Vương thị.
Vương Kinh nhìn Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận lên xe, thiếu niên bên cạnh ông cực kỳ hâm mộ nói:
- Chiếc xe này đắt lắm đó.
Lúc trước ta từng thấy qua ở triển lãm ô tô.
Vương Kinh liếc mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên lập tức im lặng không nói gì nữa.
Hắn nhìn ra được dường như Vương lão gia tử có phần không thiếu hai người kia.
Vương Kinh bình tĩnh nói:
- Lương y học tập cần tịch mịch, không nên bị phồn hoa mê hoạch.
Làm việc không được nghĩ làm ra bao nhiêu tiền, hưởng thụ được đãi ngộ gì.
Thứ mà ngươi nên nghĩ là làm cách nào có thể trị bệnh cứu người.
- Ta đã hiểu thưa lão sư.
Lương Sách cúi đầu vâng dạ.
Vương Kinh nhìn bóng lưng lên của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, cảm khái:
- Tuổi nhỏ như vậy đã được nhận vào làm bệnh viện.
Cũng không biết Tào Thanh Cự suy nghĩ thế nào nữa.
Nghề y cần phải dựa vào kiến thức lâm sàng và kinh nghiệm được tích lũy qua thời gian.
Nếu ở những ngành khác thì trẻ tuổi sẽ là ưu thế.
Nhưng trong ngành này, kinh nghiệm mới là tài nguyên lớn nhất.
Được rồi, kệ họ đi, đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Giờ khắc này, trong mắt đám người này, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đã trở thành mối quan hệ mờ ám.
Nói thật, ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng cảm thấy thân phận được an bài này không tốt lắm.
Trên xe, Dương Tiểu Cận đọc một phần tư liệu;
- Vương Kinh là người phụ trách chính trong buổi giao lưu y học này, là Phó Chủ tịch của Hiệp hội Ba Ngôi.
Buổi giao lưu này là do Hiệp hội Ba Ngôi chủ trì, xúc tiến việc trao đổi kiến thức y học.
Vì ngành nghề của họ đặc thù, các tập đoàn lớn đa phần đều cổ vũ cho việc này.
Hơn nữa còn chủ động hỗ trợ tài chính.
Vương thị có một ngân sách chuyên môn dùng để hiệp trợ cho Ba Ngôi, tuy không nhiều nhưng đều được dùng để giúp lưu dân khám bệnh.
- À…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Vậy đây là tổ chức từ thiện à.
Đúng là khiến ta phải đổi cách nhìn về họ.
Cùng một đám bác sĩ này tới Khổng thị vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Bằng không một khi thân phận bại lộ không chừng sẽ liên lụy họ.
Vương Thánh Tri không nghĩ tới nhưng ta thì có.
- Ừ…
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Hiện giờ dường như… Vương Thánh Tri đã không quá quan tâm tới quá trình nữa.
Trước đó ta cũng có chút hiểu biết về người này, nhưng ấn tượng lại hoàn toàn khác.
Trước kia hắn còn cẩn thận đôi chút, bây giờ cứ như đang chạy đua, giành giật từng giây từng phút vậy.
Cổng thành dần được nâng lên, đoàn xe chạy về hướng đông.
Vào lúc đám Nhâm Tiểu Túc rời khỏi hàng rào, Vương Nhuận dẫn theo mười binh sĩ tinh nhuệ đi ra từ cổng bắc, đi đường vòng tới Khổng thị.
Lần này hắn đi là để hiệp trợ nếu hành động của Nhâm Tiểu Túc.
Theo lời Vương Thánh Tri, Vương Nhuận phải toàn lực phối hợp giúp Nhâm Tiểu Túc hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Bất quá Vương Thánh Tri đã an bài tốt.
Nếu Nhâm Tiểu Túc thất bại hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, Vương Nhuận sẽ phải tiếp nối để hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận