Đệ Nhất Danh Sách

Chương 599: Tai Ương Thường Xuân

Lúc này quân nhân Khánh thị đang thu thập hành lý cho La Lam. Hành lý La Lam mang theo không ít. Chuyến đi này hắn mang theo trọn bộ ấm trà của mình, khá là chú trọng tới chất lượng cuộc sống.
Nghe nói bộ ấm trà này còn lại từ trước tai biến, tương đối đắt tiền. Nếu ngày nào đó liên minh hàng rào thái bình, bộ đồ cổ này có thể đấu giá với mức trên trời.
Cho nên, lúc La Lam hạ lệnh thu dọn đồ đạc, quân nhân Khánh thị ưu tiên bộ ấm trà kia hơn, sau đó mới tới những thứ quý giá khác.
Tuy họ không vì sao ông chủ nhà mình vội vàng vậy, nhưng họ là quân nhân, nghe lệnh làm việc là tốt rồi.
Thế nhưng trong lúc họ thu thập những thứ này lại nghe La Lam gấp gáp hò hét:
- Lấy mấy thứ đồ hư này làm gì, không muốn sống nữa hả? Mong lấy đồ ăn của ta, lấy được bao nhiêu thì lấy, nước không cần mang theo, Chu Kỳ có rồi!
Chu Kỳ nhíu mày, từ khi nào hắn trở thành nguồn nước rồi?
Quân nhân nhìn La Lam:
- Ông chủ, ngài rất thích bộ ấm trà này mà.
- Bộ ấm trà có quan trọng hơn tính mạng không?
La Lam cầm đồ của mình, kín đáo đưa cho một quân nhân:
- Mau đi theo ta, những thứ dư thừa khác không cần, chúng ta chỉ cần lấy theo một ít quần áo đơn giản thôi. Nhanh lên, kêu cả tên phóng viên của tạp chí hi vọng nữa!
Nói xong, La Lam vọt ra khỏi phòng đi thẳng tới cầu tham. Vì để bảo mạng mà ngay cả thang máy hắn cũng không dám đi, sợ xảy ra sơ suất gì đó.
Kết quả La Lam đoán đúng rồi. Khi họ từ lầu 7 chạy tới lầu 3 thì cả khách sạn đều cúp điện!
- Ta thật không biết sao tự nhiên ngươi muốn chạy…
Chu Kỳ buồn bực:
- Nếu Vương thị thật sự muốn giết ngươi, ngươi có chạy cũng không thoát.
Chu Kỳ vẫn tưởng là La Lam đang chạy trốn Vương thị, La Lam đáp:
- Ngươi thì biết cái gì. Đây chưa chắc là Vương thị gây nên. Thậm chí còn có khả năng không phải do người làm!
Nói thật, La Lam cũng xem như người từng trải qua sóng to gió lớn. Lúc vật thí nghiệm tấn công hàng rào hắn đều ở hiện trường. Cho nên khi nhìn thấy phản ứng của quân đội Vương thị, ban đầu La Lam còn chưa nhận ra đối phương muốn làm gì, thế nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, đây là phản ứng không khác gì so với Lý thị lúc trước…
Khi nãy La Lam đứng bên cửa sổ quan sát, càng nhìn càng thấy giống. Cảm giác uy hiếp mãnh liệt thôi thúc hắn nhanh chóng xuống lầu. Dù xảy ra chuyện gì hắn cũng phải chạy thoát!
Đầu tiên là rời khỏi hàng rào. Nếu trốn không thoát thì chọn chỗ an toàn nhất núp, chờ binh sĩ Vương thị cứu viện.
Đây là hàng rào có vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu của Vương thị. Dù là vật thí nghiệm tấn công, chỉ cần trốn đủ mười ngày nửa tháng, Vương thị nhất định sẽ đoạt lại hàng rào.
Thế nhưng không đúng, vật thí nghiệm đã bị nổ chết rồi. Vậy rốt cục là thứ đồ chơi gì lại khiến binh sĩ Vương thị sợ hãi như thế?
Sau khi xuống lầu, trường xuân vẫn còn chưa lan tới khách sạn họ ở. Chỉ là trong hàng rào đã trở nên rối loạn, thỉnh thoảng sẽ có chiếc xe điên cuồng chạy qua, lại có vài cư dân cũng chạy vội.
Đám người biểu tình dưới lầu thấy La Lam xuất hiện thì nhao nhao xông tới.
La Lam nóng nảy:
- Mau cút con mẹ nó hết cho ta. Hiện tại lão tử không rảnh chơi đùa với các ngươi.
Nói xong, quân nhân Khánh thị lập tức tạo thành đội hình mũi nhọn bảo vệ La Lam rút lui.
Có quân nhân muốn đi lấy xe lại phát hiện không biết từ lúc nào lốp xe của họ đã bị đâm thủng. Hẳn là do đám người biểu tình kia làm, họ thấy không làm gì được La Lam nên chỉ có thể làm ra mấy hành động mờ ám này để trút giận, buồn cười vô cùng.
La Lam nhìn thoáng qua lốp xe, không chút lưu luyến mà quay người bỏ chạy, chạy ngược hướng với binh sĩ Vương thị.
Đổi lại là những người khác, khả năng cao họ sẽ đứng tại chỗ than thở nửa ngày. Thế nhưng La Lam cảm thấy, nếu việc đã đi tới nước này thì không cần xoắn xuýt nữa, chậm một phút đồng hồ thì rủi ro càng tăng cao.
Đám người biểu tình thấy La Lam chạy thì càng thêm hưng phấn.
- Hắn sợ rồi kìa, mau đuổi theo hắn!
- Đúng, mau đánh chó mù đường!
Quân nhân Khánh thị nghe xong những lời này thì có phần tức giận, muốn quay lại nhân dịp hỗn loạn mà thu thập những người vừa mắng La Lam. Thế nhưng La Lam hô to:
- Bây giờ còn tức giận các gì, chạy mau!
Chu Đào là phóng viên của tạp chí hi vọng nghi ngờ hỏi:
- La Lam, vì sao ngươi phải hốt hoảng chạy trốn thế này. Chẳng lẽ đúng như họ nói, ngươi sợ à?
- Hiện tại ta không muốn giải thích nhiều với ngươi. Đừng có nói nhảm nữa, lúc chạy bộ mà nói chuyện dễ bị đau sốc hông lắm!
La Lam nói xong thì ngậm miệng chạy như điên, không nói thêm lời nào nữa.
Tuy cho tới tận bây giờ La Lam vẫn không thấy có gì nguy hiểm nhưng hắn chắc phán đoán của mình.
Nếu chút sức phán đoán này cũng không có thì La Lam đã chẳng thể sống được tới bây giờ!
Chu Đào cũng có chút nghi hoặc, xem ra La Lam không phải đang trốn đám người biểu tình kia.
Kết quả sau một khắc, bỗng nhiên chuông cảnh báo của hàng rào vang lên. Tiếng chuông dồn dập chói tai khiến lòng người hoảng hốt.
Cũng chính lúc này, mọi người mới bỗng ý thức được, thì ra hàng rào đã xảy ra chuyện rồi!
Chu Đào nhìn La Lam đang chạy phía trước, hắn thật sự không rõ vì sao La Lam lại đột nhiên đoán được.
La Lam tiếp tục chạy, trong lòng thầm nhủ bản thân chạy thế này cũng rất tốt, hẳn sẽ tránh được một kiếp? Thế nhưng chạy được một hồi, hắn lại thấy có người chạy tới từ đối diện mình…
Đối phương chạy như thế chứng tỏ phía trước họ cũng có nguy hiểm!
La Lam không nói tiếng nào mà chạy tới hướng khác, bắt đầu chạy về hướng nam. Thế nhưng chạy không được bao lâu thì từ hướng nam lại có người chạy tới.
- Đây là sao?
La Lam có phần tuyệt vọng:
- Sao từ bốn phương tám hướng đều có người chạy tới trung tâm hàng rào vậy. Đến cũng là thứ gì đã khiến cư dân hoảng sợ như thế!
Hắn kéo một người lại hỏi:
- Vì sao các ngươi chạy thế?!
Người đang chạy kia đang tính chửi ầm lên nhưng lại thấy hơn 10 quân nhân mạnh mẽ bên cạnh La Lam thì lập tức đổi giọng:
- Trường xuân trong hàng rào đang điên cuồng bắt người.
Cổng hàng rào cũng bị nó chặn rồi. Trưởng xuân đang không ngừng lan tràn vào trung tâm hàng rào.
Có người nói nó đã bao vây hàng rào rồi!
La Lam sững sờ.
Nói thật, từ lúc tai biến tới giờ, việc thực vật biến dị không phải mới lạ gì.
Thế nhưng đám thực vật kia cũng không chủ động đi tấn công nhân loại. La Lam chưa bao giờ nghe thấy chuyện như vậy cả!
Không riêng gì La Lam mà đại đa số mọi người đều như thế.
Họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thực vật sẽ tấn công con người!
Ngoại trừ số ít người thấy được bụi gai đỏ của Nhâm Tiểu Túc thì gần như tất cả mọi người đều cho là vậy. Cho nên khi Vương Chung Duệ thấy được trường xuân chỉ thấy kỳ quái chứ không nghĩ dây leo sẽ tạo thành uy hiếp gì với hắn.
Mà những người từng gặp bụi gai đỏ và khoai tây xạ thủ đều đã chết nên không ai biết nữa.
Cũng chính vì tư duy sai lầm này mà hàng rào 61 mới lâm vào bi kịch như ngày hôm nay!
La Lam quát đám quân nhân bên cạnh:
- Đã bị bao vây rồi, chạy không thoát. Trước chúng ta kiếm chỗ trốn cái đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận