Đệ Nhất Danh Sách

Chương 574: Nổ Ra Một Con Đường Sống


Vố số vật thí nghiệm như thủy triều tràn vào từ lỗ hổng ở hàng rào phía tây. Trong mắt cư dân hàng rào lúc này chỉ còn bối rối và tuyệt vọng. Đã rét vì tuyết nay còn lạnh vì sương, cư dân hàng rào đã đói bụng từ lâu, muốn chạy cũng không chạy nổi.
Không ít người vừa chạy được hai bước liền vô lực té ngã trên mặt đất.
Có người thấy vật thí nghiệm ngày càng gần thì sợ hãi, không ngừng mắng cha gọi mẽ vật thí nghiệm, mắng bính sĩ Chu thị vô năng. Sau đó lại bị vật thí nghiệm xé nát dễ như trở bàn tay, hoặc bị đánh ngất rồi bắt đi.
Trong một khu dân cư, một nam nhân trung niên không ngừng hô:
- Cha mẹ chạy mau, đừng đợi ta, hàng rào không xong rồi!
Thế nhưng hai lão đầu chỉ nhìn con mình, từ ái nói:
- Chúng ta không đi đâu. Ta không muốn liên lụy tới con. Con dẫn theo vợ con mình chạy đi thôi.
Nam nhân trung niên chảy nước mắt, quỳ cái rằm trên mặt đất, khấu đầu lạy cha mẹ hắn trong im lặng.
Hai vị lão đầu nói:
- Chúng ta sống hơn nửa đời người rồi, không còn gì tiếc nuối nữa, mau đi đi.
Nói xong họ liền đuổi đứa con của mình ra ngoài.
Trên đời này, ngươi không thể tìm được ai có thể đối tốt với ngươi một cách vô cầu vô lợi như vậy. Dù có khó khăn tới đâu, chỉ có cha mẹ mới nguyện ý dùng tính mạng của mình để bảo vệ ngươi mà thôi.
Chỉ là, khi người trung niên vừa dẫn vợ con ra khỏi cửa thì vật thí nghiệm đã đuổi tới, tốc độ chúng cực nhanh, họ còn chưa kịp chạy đã bị bắt kịp.
Thế sự vô thường như vậy đấy.
Trên một con đường, nam nhân ôm hài tử, vừa chạy vừa vỗ cửa kính xe:
- Van xin ngươi, cho con ta vào đi. Nó thông minh lắm, không kém ăn, rất dễ nuôi!
Nam nhân trong xe nhìn hắn một cái, không nói gì. Khi nam nhân vừa tính dẫm chân ga chạy đi thì người phụ nữ ngồi kế bên mở cửa sổ đó đứa nhỏ vào.
Nam nhân trong xe khóc lóc cảm tạ. Thế nhưng vài lúc này, không biết mấy người từ đây lao tới, thông qua cửa sổ xe đang được mở thò tay vào, lôi nữ nhân và hài tử khỏi xe.
Nam nhân khóc lóc ôm con, đứa nhỏ vì té xuống đất mà vỡ đầu chảy máu.
Người tốt, người xấu, người già, người trẻ, nam nhân, nữ nhân như hóa thành lệ quỷ giữa địa ngục tu la này.
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Chu Nghênh Tuyết chạy như điên trên đường. Họ muốn đoạt một chiếc xe. Lúc đầu ngồi xe còn có thể đi nhanh, thế nhưng dần dà do chen chúc và kẹt xe mà lái xe còn không nhanh bằng người đi bộ. Thậm chí bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác hại.
Đám Lý Nhiên chạy sát heo sau. Một quan quân mặc thường phục mở miệng quát:
- Chạy về phía đông, chỉ có cửa phía đông mới không bị đóng. Nơi khác không ra được đâu!
Phương Trì đi theo sau nói:
- Đúng, chúng ta tận mắt thấy cửa phía đông không bị đóng. Nhâm Tiểu Túc, đi hướng đông đi!
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng tính đi về hướng đông. Thế nhưng khi đám quan quân mặc thường phục và Phương Trì rống lên, hắn mới cảm thấy có gì đó là lạ.
Cả tòa hàng rào mà chỉ có cửa đông là không bị đóng. Cư dân hàng rào biết thì vật thí nghiệm cũng biết!
Lúc này, vật thí nghiệm công thành hẳn đã chuẩn bị đày đủ. Kẻ địch thông minh như vậy sẽ bỏ qua chuyện quan trọng thế này à?
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc chuyển hướng:
- Chúng ta đi hướng bắc
Phía tây là vật thí nghiệm, phía đông cũng có thể có vật thí nghiệm. Phương bắc là tiến vào nội địa Trung Nguyên. Viện binh có tới cũng là tới từ phương bắc, cho nên Nhâm Tiểu Túc chọn hướng đó!
Quan quân mặc thường phục nghe Nhâm Tiểu Túc nói vậy thì nóng nảy:
- Sao có thể đi hướng bắc. Ngươi có bị ngu không? Cửa bắc đã sớm bị bê tông lắp lại. Đi về hướng đó chỉ có con đường chết, ta không đồng ý!
Hắn vừa dứt lời thì thấy Nhâm Tiểu Túc chẳng thèm đoái hoài gì tới mà cắm mặt chạy về hướng bắc.
Nhâm Tiểu Túc không quan tâm đám người này đồng ý hay không. Hắn chỉ dẫn đường, họ theo kịp thì sống, không thì chết, đơn giản thế thôi.
Quan quân kia nhìn theo bóng lưng Nhâm Tiểu Túc. Kết quả hắn phát hiện Mục Vãn Ca lập tức đuổi theo Nhâm Tiểu Túc, mà Lý Nhiên cũng vậy.
Thấy mọi người đều đi theo Nhâm Tiểu Túc, hắn chỉ có thể cùng đi.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc một mực chạy trước mở đường, chướng ngại vật trên đường cũng được Nhâm Tiểu Túc giải quyết, người cản đường bị Nhâm Tiểu Túc không chút lưu tình đẩy ra.
Điều này khiến những người chạy đằng sau Nhâm Tiểu Túc nhẹ nhõm hơn nhiều. Hơn nữa mấy ngày nay đám người này được ăn khoai tây, tuy không nhiều nhưng thể lực vẫn tốt hơn cư dân hàng rào.
Không chờ họ kịp chạy tới vách tường phương thì thì cả đám liền thấy từ phía đông có cư dân bắc đầu chạy về phía tây, vừa vặn đụng mặt đám cư dân chạy từ phía tây tới. Đường phố đầy người kẹt cứng.
Bấy giờ, ngay cả Lý Nhiên cũng hiểu, nhất định phía đông cũng có vật thí nghiệm. Bằng không cư dân hàng rào phía đông sẽ không chạy tới đây. Chỉ là họ cách cửa đông rất xa nên căn bản không thấy được thân ảnh màu xám kinh khủng ở nơi đó.
Quan quân chống đối Nhâm Tiểu Túc lúc trước không nói thêm gì nữa. Hắn đã hiểu quyết định của Nhâm Tiểu Túc không phải ngẫu nhiên, đối phương đã sớm tính được chuyện này rồi.
Chỉ sợ ngay cả binh sĩ Chu thị cũng không ngờ tới.
Đứng giữa ngã tư đầy người, Nhâm Tiểu Túc vẫn như cũ không ngừng tách người ra chạy tới phương bắc, mà đám nạn dân thấy Nhâm Tiểu Túc như vậy cũng chạy theo.
Nếu ví những người trong hàng rào như thủy triều thì Nhâm Tiểu Túc chính là con sóng cao nhất.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn thoáng qua, phía sau là vô số dân chạy nạn. Có lúc, hắn thật sự muốn triệu hồi đoàn tàu chở cả đám người thoát thân, thế nhưng sau đó sẽ thế nào? Sau đó hắn sẽ phải đối mặt với sự truy sát không ngừng của Hỏa Chủng.
Nhâm Tiểu Túc không phải thánh nhân, hắn chỉ muốn dẫn một đám người Chu Nghênh Tuyết tìm đường sống. Về phần những người không đuổi kịp phía sau không phải chuyện hắn có thể tính toán được!
Lúc sắp tới vách tường phương bắc, Chu Nghênh Tuyết nhìn cửa lớn bị phủ đầy bê tông thì không khỏi tuyệt vọng. Đây là biện pháp nhân loại dùng để tự bảo vệ mình nay lại trở thành thứ ngăn trở đường sống của họ.
Chu Nghênh Tuyết quay đầu tính hỏi lão gia nhà mình nên làm thế nào, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc móc bốn lá bài ra, nàng còn thấy được đó là bốn con sấu.
- Lão gia, chúng ta ra ngoài kiểu gì…
Chu Nghênh Tuyết hỏi.
Nhâm Tiểu Túc trả lời:
- Cho nổ!
Chu Nghênh Tuyết tự nhủ, lão gia, ngươi muốn dùng bốn lá bài này cho nổ hả!
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc đán bốn lá bài lên tường rồi quay người bỏ chạy.
Một tiếng ầm vang động khắp nơi, cửa chính bị bê tông che chắn nay bị nổ thành một cái động lớn!
Chu Nghênh Tuyết sợ ngây người, đúng là cho nổ mà?! Đây lại là năng lực cổ quái gì của lão gia nhà nàng nữa đây!
Nói thật, cho tới hiện tại, Chu Nghênh Tuyết chỉ biết lão gia nhà nàng có giống khoai tây kỳ quái cùng tài bắn súng ngắm thôi. Bây giờ lại được đại khai nhãn giới rồi…
Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu hui khỏi lỗ hổng, vì kết cấu vách tường còn trộn lẫn thép thừa nên một trận nổ nhỏ này không khiến cả vách tường thành sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận