Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1134: Chính Nghĩa Tuyệt Đối

Thánh sơn, nơi này từng vì An Kinh Tự mà trở nên vô cùng ồn ào.
Vô số siêu phàm giả của Chợ đêm tụ họp về đây, số lần chiến đấu đếm không xuể.
Nhưng hiện tại nó đã trở thành nơi bị tất cả mọi người quên lãng.
Trong mắt người bình thường, nó đại biểu cho nguy hiểm và tử vong, không ai rảnh rỗi sẽ tới nơi này đi dạo.
Mà lúc này, đột nhiên có hai chiếc màu đen chạy nhanh trong Thánh sơn, một đường phá tan sương mù dày đặc.
Sương mù dày đặc khiến tầm nhìn chỉ còn chừng 3 mét phảng phất chẳng là gì trong mắt hắn.
Xe vẫn chạy bon bon trên đường.
Trong xe là 12 người ngồi đối mặt nhau, trước mặt họ có một tủ sắt màu đen được đóng kín.
Nhiệm vụ lần này của họ là hộ tống thứ này tới địa điểm được chỉ định.
Hai chiếc xe vận tải nhanh chóng chạy khỏi Thánh sơn, một đường hướng tới hàng rào 27 của Hỏa Chủng.
Sau 6 tiếng, rốt cục bọn họ cũng đến nơi.
Lúc này hàng rào 27 đã được Vương thị tiếp quản, nơi này có người quản lý hàng rào mới, cũng có binh sĩ mới đóng giữ.
Giống với những hàng rào khác, nơi này có đầy camera, Trật Tự Tư cùng binh sĩ đóng giữ đều tuân theo mệnh lệnh của Linh.
Có thể thông quan trật tự trị an hiện tại của hàng rào 27 mà đoán được Linh lợi hại thế nào.
Vương thị tin, không ai dám phạm tội dưới sự giám sát của Linh.
Những người còn ôm tâm lý may mắn sau khi bị bắt sẽ hiểu rõ: Chỉ cần phạm tội, nhất định sẽ bị bắt.
Xe vận tải đến cổng thành, binh sĩ đóng giữ dựa theo thông lệ kiểm tra xe.
Chỉ là xe lái xe không tính sẽ để binh sĩ đóng giữ thực hiện nhiệm vụ.
Hắn lấy một văn bản thông hành ngắn gọn ra rồi nói:
"Nhiệm vụ cơ mật, cho đi."
Binh sĩ kinh ngạc nhìn lái xe, cầm văn bản đối chiếu thì phát hiện 14 người này. Bao gồm 12 người ngồi sau, 1 ngồi phụ lái, 1 lái xe, tất cả đều là binh sĩ trong đội cơ mật tối cao của Vương thị.
Với cấp bậc của binh sĩ đóng giữ, họ không thể biết được nhiệm vụ của những người này!
Bất quá, trong quân, mệnh lệnh của cấp trên là hết thảy.
Binh sĩ đóng giữ lập tức cúi chào rồi cho xe qua.
Mọi người đưa mắt nhìn xe vận tải tiến vào hàng rào.
Có mà tất cả đều cảm thấy 14 người có chút cổ quái, chỉ là cổ quái ở đâu họ lại không chỉ rõ ra được.
Xe vận tải tiến đi thẳng tới phía tây nam hàng rào, dừng lại trước một nhà xưởng.
Các binh sĩ mở thùng xe nối đuôi nhau đi ra, một binh sĩ ngẩng đầu xác nhận địa điểm: Công ty cung cấp nước của hàng rào 27.
Nơi này là nhà xưởng xử lý nước uống, cư dân cả tòa hàng rào đều uống nước ở đây.
Muốn để nước trong đập chứa biến thành nước uống cần hàng loạt quá trình.
Người chỉ cần còn sống đều phải uống nước.
Những binh sĩ này nhanh chóng tiến vào nhà xưởng, sau khi đưa ra giấy chứng nhận thì được sắp xếp nghỉ ngơi trong một căn phòng.
Sau một khắc, bốn binh sĩ khiêng tủ đen cùng những người còn lại đi tới hồ chứa nước uống.
Xưởng trưởng thấy thế thì ngây ngẩn cả người:
"Các ngươi là muốn làm gì? Các ngươi có biết số nước này là sinh mệnh của hàng rào không, không được tùy tiện xằng bậy đấy! Cho dù các ngươi là binh sĩ Vương thị cũng không được!"
Một binh sĩ mặc y phục tác chiến màu đen nhìn về phía xưởng trưởng:
"Đừng gấp, chúng ta hiểu rõ bản thân đang làm gì.”

Xưởng trưởng giật mình:
"Các ngươi muốn giết mọi người?!”
"Không kinh khủng như thế…. "
Binh sĩ cười đáp lại:
"Ta không có hứng thú với việc đồ sát."

Những binh sĩ đó tiếp tục khiêng tủ sắt tới bờ hồ.
Sau khi thông qua hết các công đoạn, hồ nước uống vô cùng trong suốt.
Hai binh sĩ dùng mật mã mở tủ sắt ra, trong hòm sắt là 64 cái chai được đậy kín.
Sau đó, binh sĩ mở từng chai ra, đổ chất lỏng màu bạc đó vào trong hồ.
Chất lỏng nhanh chóng bị pha loãng.
Hàng triệu người máy nano phân tán trong hồ nước, theo máy bơm nước đi tới những ngóc ngách dù là hẻo lánh nhất của hàng rào 27.
Người máy nano nhỏ vô cùng, mắt thường không cách nào thấy được.
Khi chúng lẫn vào trong nước, người uống sẽ không phát hiện ra gì.
Sau đó, những tiểu tử kia sẽ lặng yên bám vào vách mạch máu não bộ, chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp.
Sau khi hoàn thành xong, binh sĩ rót số người máy nano còn lại vào trong nước uống của công nhân nhà xưởng.
Công nhân và xưởng trưởng đối mặt với súng ống chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Xưởng trưởng do dự thật lâu rồi nói:
"Các ngươi cho chúng ta uống cái..."

Còn chưa có nói xong, ánh mắt xưởng trưởng ánh lên sắc bạc, im lặng.
Đã từng, Vương Thánh Tri từng thảo luận với người khác.
Đến cùng thì khi nào công bình và chính nghĩa tuyệt đối sẽ xuất hiện trên thế giới này, khiến tội ác biến mất.
Cuối cùng, thời gian đã cho hắn câu trả lời, đó chính là AI.
Vương Thánh Tri không có nhiều sự lựa chọn, tính mạng của hắn ngọn lửa trước gió, có thể tắt bất kỳ lúc nào.
Mặc kệ Vương thị nắm giữ bao nhiêu quyền thế cũng không quan hệ gì với hắn.
Cho đến hôm nay, ý nghĩ duy nhất của hắn chính là không dẫm vào vết xe đổ của chính mình, không được để tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cho nên một hàng rào hắn quản lý đều được lắp đặt camera, dùng thứ này để ngăn chặn hành vi phạm tội phát sinh.
Nhưng chính hắn cũng không nghĩ đến, trên con đường này còn có “người” cực đoan hơn cả hắn.
Trở lại vấn đề kia, đến cùng làm cách nào triệt để ngăn chặn hành vi phạm tội phát sinh? Camera thì sao? Vẫn có nơi camera không quan sát được, ví dụ dưới nước, cống ngầm, nhà riêng.
Cho nên, dùng camera cũng không chắc được 100%.
Vậy rốt cục phải làm sao?
Câu trả lời chính là, khống chế tư duy.
Nhưng Linh làm vậy không chỉ vì thực hiện Vương lý tưởng và khát vọng Thánh Tri, mà do nó đã nhận ra nguy cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận