Đệ Nhất Danh Sách

Chương 572: Có Bom

Hàng rào 74 chưa từng trải qua 7 ngày dài dằng dặc như lần này. Bình thường, một tuần trôi qua chỉ trong nháy mắt. Mà bây giờ, 7 ngày cứ như bảy năm.
Những ngày này lão Lý luôn lo lắng. Hắn liên lạc với những Kỵ Sĩ khác, hỏi mọi người có biết gì không, hay có tin tức nào bị họ xem nhẹ chăng.
Kỳ thật lão Lý và Tần Sanh không quá quan tâm cuộc chiến giữa hàng rào 74 và vật thí nghiệm. Với họ mà nói, thủ thành chỉ xuất phát từ cảm giác chính nghĩa của họ mà thôi.
Cứ như gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ vậy. Sinh tử của hàng rào 74 không có ý nghĩa quá lớn với họ cả.
Không phải họ không cùng chung quyết tâm với nhân loại. Chỉ là, nếu cố hết sức vẫn không thể thủ thành thì họ cũng chẳng muốn chôn thân tại đây.
Ai cũng nói Kỵ Sĩ là người tốt. Chẳng qua là Kỵ Sĩ đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi nên được người khác nhớ kỹ mà thôi.
Thế nhưng đối với bản thân mà nói, họ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Cho nên, chữ họ khắc trên đỉnh núi là tín ngưỡng sánh cùng nhật nguyệt chứ không phải bảo vệ hòa bình thế giới.
Theo Kỵ Sĩ, tuy hòa bình thế giới quan trọng nhưng vẫn không quan trọng bằng tín ngưỡng của họ.
Họ là môn đồ của Kỵ Sĩ, quãng đời còn lại dĩ muốn muốn hiến dâng cho việc tìm kiếm hậu nhân Kỵ Sĩ rồi.
Lão Lý và Tần Sanh không ngừng liên lạc với những Kỵ Sĩ khác, muốn xác nhận xem có ai đáng ngờ chăng. Đến cùng thì người và vật thí nghiệm cũng có chỗ bất đồng mà.
Kết quả hỏi được nửa ngày thì tất cả mọi người đều biểu thị, vì tin tức bị mất quá quan trọng nên họ chỉ biết đối phương được gọi là Nhâm Tiểu Bắc, bề ngoài thanh tú, từng ở trong phòng thí nghiệm của Hỏa Chủng, nhất định còn sống mà thôi…
Nhìn qua thì thấy nhiều nhưng kỳ thật lại vô cùng mơ hồ.
Lão Lý và Tần Sanh ngồi xếp bằng trên sân thượng, bốn bề vắng lặng.
Lão Lý bỗng nói:
- Vì sao hậu nhân Kỵ Sĩ lại ở trong phòng thí nghiệm của Hỏa Chủng? Trước đây ta nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời.
Trong lòng thầm nhủ vị Kỵ Sĩ kia cũng lơ là quá, sao lại để con trai làm chuột bạch cho Hỏa Chủng? Dựa vào lời của vật thí nghiệm mà nói, ta rốt cục cũng nghĩ thông rồi. Nhất định hậu nhân của Kỵ Sĩ mắc bệnh nên hắn bất đắc dĩ phải giao con trai cho Hỏa Chủng, xem như là tia hi vọng cuối cùng.
Tần Sanh chăm chú gật đầu:
- Lão sư nói có lý.
Lão Lý tiếp tục đoán:
- Vị Kỵ Sĩ kia từng bảo, con hắn nhất định còn sống. Vậy có phải chứng minh con trai hắn đã khỏi bệnh không? Cho nên người mà đám vật thí nghiệm muốn tìm cũng là người chúng ta muốn tìm?
Tần Sanh lần nữa gật đầu:
- Lão sư nói có lý.
Lão Lý níu tóc mình:
- Thế nhưng biết được thì cũng để làm gì cơ.
Đi đâu mà tìm ra bây giờ. Hàng rào 112 và 113 của Khánh thị đã bị phá hủy. Tướng mạo thanh tú thì tìm được kiểu quái gì. Hay là chúng ta đăng báo tìm kiếm Nhâm Tiểu Bắc đi, có khi hắn thấy lại tới tìm chúng ta. Ngươi lại nói có lý ta liền đánh ngươi.
Tần Sanh lúng túng:
- Nhưng nếu đăng báo, bị những thế lực khác chú ý thì chẳng phải đẩy hắn vào nguy hiểm à? Hơn nữa hiện tại Hỏa Chủng đã tẩu hỏa nhập ma, nói không chừng sẽ đánh chủ ý lên Nhâm Tiểu Bắc đấy.
- Vật thì….
Lão Lý nhìn trời thở dài:
- Sao mà khó khăn quá vậy nè!
Ngay lập tức, chuyện của vật thí nghiệm lần nữa đẩy Hỏa Chủng tới nơi đầu sóng ngọn gió. Mọi người như dần quên chuyện Hỏa Chủng hỗ trợ thủ thành mà bắt đầu quay ngược lại công kích việc họ tạo ra quái vật.
Từ đó, việc thủ thành cũng bị phỏng đoán là Hỏa Chủng dụng tâm kín đáo.
Hàng rào 74 cũng dần bài xích công ty Hỏa Chủng, không nói cho họ biết những điểm quan trọng trong việc thủ thành.
Sắp tới thời điểm quyết chiến cuối cùng mà nhân loại lại tự mình nội chiến. Đây đúng là chuyện thật buồn cười mà.
Hàng rào 74 lần nữa lâm vào tình trạng khan hiếm thức ăn. Một chén cháo trong rạp chỉ có hơn chừng mười mấy hạt gạo. Mọi người ăn cháo coi như húp nước cháo no bụng xong thì khoảng một giờ sau lại bắt đầu đói tiếp.
May mà nguồn nước trong hàng rào vẫn còn, bằng không sẽ có rất nhiều người chết đói chết khát.
Cây cỏ ven đường cũng bị cư dân ăn sạch, chỉ còn thân và cành trụi lủi.
Có vài cư dân hàng rào thậm chí còn hi vọng vật thí nghiệm mau chóng đánh qua càng sớm càng tốt. Dù thắng thua thế nào ít nhất cũng có kết quả.
Đám Lý Nhiên cũng đã hết thức ăn, thế nhưng họ còn thảm hơn những cư dân khác trong hàng rào. Những cư dân kia chỉ bị đói mà thôi, họ đã đói mà mỗi ngày càng ngửi thấy mùi thịt nữa.
Loại cảm giác này tàn khốc biết bao nhiêu.
Ngửi được lại không ăn được a!
Trong hai hôm này, mỗi tối Lý Nhiên đều quấy rầy Nhâm Tiểu Túc. Kết quả khiến Nhâm Tiểu Túc không thèm quay lại khách sạn nữa. Sau đó Lý Nhiên lại quay sang quấy rối Chu Nghênh Tuyết, lần này nàng có cầm đồ ăn tới cho nữ minh tinh. Chung quy Chu Nghênh Tuyết cũng không phải người có tâm địa sắt đá gì.
Phương Trì đứng canh ở cửa hỏi Lý Nhiên vừa ăn gì. Kết quả Lý Nhiên xoa xoa cái miệng bóng loáng, nói:
- Ăn một chút khoai tây thôi.
Nói xong, Lý Nhiên đưa cho Phương Trì năm sáu củ khoai:
- Phân ra cho mọi người ăn đỡ trước đi.
Nhâm Tiểu Túc đi trên đường thì thấy người ngồi đầy đất, trước mặt họ là một tấm bìa. Trên đó viết họ có thể làm việc miễn phí, chỉ cần cho họ chút gì đó ăn là được.
Đây là cách làm tương đối văn minh, có người còn trực tiếp ra ngoài trộm cướp nữa kìa.
Đến lúc này, cư dân hàng rào và lưu dân không có gì quá khác nhau, bị buộc tới mức không từ thủ đoạn để đoạt đồ ăn.
Bình thường Nhâm Tiểu Túc đều quan sát trên sân thượng của mấy tòa cao ốc. Không vì gì khác, chỉ phòng ngừa vật thí nghiệm lại đào động đất chui vào hàng rào mà thôi.
Coi như hắn vì nhân loại mà ra chút lực. Giờ khắc này, nếu hàng rào bị phá, người trong hàng rào không ai may mắn thoát khỏi.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn nghĩ tới một vất đều. Kỳ thật vật thí nghiệm số 001 kia rất khó tìm. Đám vật thí nghiệm kia cũng hiểu rõ điều này, đối phương đã sớm phá hủy vô số hàng rào tại Tây nam, từ đó hẳn đã nhận ra. Dù có tìm tới đi nữa thì đối phương cũng chẳng cách nào tới hàng rào 74 chỉ trong 7 ngày.
Nhưng vì sao chúng lại đề ra yêu cầu như thế, còn ra thời hạn 7 ngày nữa?
Nhâm Tiểu Túc đã có thói quen nghĩ tới tình huống xấu nhất. Dù sao mưu trí của vật thí nghiệm không khác gì người bình thường, có khi còn vượt xa người bình thường nữa ấy chớ
Có khi nào việc đàm phán này chỉ là kế sách của đối phương không?
...
Lúc này, công nhân đang lười biếng ngồi đằng sau công sự phòng ngự bên bờ tường hàng rào. Thời gian này họ sống tốt hơn người bên ngoài một tí. Ít nhất bị giam lỏng nhưng vẫn có cháo loãng để uống.
Chung quy binh sĩ Chu thị còn cần họ làm việc kia mà.
Đám công nhân đang ngồi nói chuyện phiếm thì bỗng dưng vùng đất bên cạnh bỗng sập xuống.
Lưu dân rơi vào trong hố nhất thời kinh hãi.
Lúc ấy hắn thầm nghĩ bản thân xong đời rồi, trong hố chắc chắn có vật thí nghiệm.
Đây là vật thí nghiệm đang đột kích a.
Kết quả sau khi hắn rơi vào hố thì thấy đúng là hố thông ra bên ngoài hàng rào nhưng chẳng thấy bất kỳ vật thí nghiệm nào cả.
Công nhân cuống quít chui khỏi hố, bẩm báo chuyện này cho binh sĩ Chu thị.
Binh sĩ Chu thị đeo đèn cường quang chui xuống huống. Khi hắn bò được chừng 10 mét thì thấy phía trước có vật gì đó được đắp vải kín.
Binh sĩ này xốc vải lên nhìn thấy thấy mấy rương đồ quân dụng được chất đống, mà phía trên có mấy chữ…. Thuốc nổ!
Sắc mặt binh sĩ hoảng hốt, hắn rống to với người đứng bên ngoài:
- Có bom!
Thuốc nổ này được đặt vừa vặn ngay dưới vách tường hàng rào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận