Đệ Nhất Danh Sách

Chương 735: Ác Ma Thầm Thì Bản Sao


Trong khu cắm trại, mọi người hai mặt nhìn nhau. Cả đám đều ngơ ngác khó hiểu.
Vốn họ tưởng lần này Nhâm Tiểu Túc sẽ diễn văn nghệ gì đó. Kết quả đột nhiên thay đổi, thật người ta bất ngờ mà.
Một phần lương khô đủ để họ ăn trong một ngày. Đây thật sự là chuyện tốt, hơn nữa còn không cần dùng tiền.
Thế nhưng…. diễn văn nghệ thì có phần vớ vẩn quá rồi…
Trình Vũ nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi nghĩ chúng ta sẽ vì chút đồ ăn mà vứt bỏ lòng tự trọng của mình à?
Nhâm Tiểu Túc không vui nói:
- Chỉ là diễn văn nghệ thôi mà. Không phải lúc trước ta đã diễn cho các ngươi xem đó sao. Liên quan gì tới lòng tự trọng chứ?
Trình Vũ thầm nhủ, đó là vì da mặt người dày, da mặt họ thì không!
Nhưng nhớ tới lương khô, Trình Vũ cũng không khỏi phân vân.
Một người trung niên lên tiếng:
- Các vị ở đây hẳn đều là người có mặt mũi trong tổ chức. Ngươi cảm thấy sẽ có người vì chút lương khô mà nhảy múa làm trò cho ngươi xem à. Ngươi tưởng mọi người không cần mặt mũi hả
Bấy giờ, Trình Vũ bỗng nhìn về phía mặt nạ bạc. Khả năng cao người có thực lực mạnh nhất trong đội là Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc. Không bằng họa thủy dẫn đông, để mặt nạ bạc đối đầu với Nhâm Tiểu Túc xem sao?
Trình Vũ cười nói với lão Hứa:
- Ngươi có đồng ý…
Lời còn chưa nói hết, Trình Vũ đã thấy mặt nạ bạc đứng dậy xoạc chân!
Cả đám người không khỏi bối rối. Ngài là cao thủ đánh bại T5 của Hỏa Chủng, sao nói dạng chân và dạng chân a?
Một màn này thật sự đã phá vỡ thế giới quan của Trình Vũ!
Trình Vũ thầm bất ngờ, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ bản thân vẫn bị ảo giác như còn ở hẻm núi?
Vương Uẩn ngồi bên cạnh mỉm cười. một màn này đã chứng thật suy nghĩ của hắn về mặt nạ bạc, người này xuất hiện ở Lạc thành không phải ngẫu nhiên. Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc có quen biết nhau. Nói không chừng còn là bạn tốt. Bằng không sao cường giả mặt nạ bạc có thể ủng hộ Nhâm Tiểu Túc chứ?
Vương Uẩn cảm thấy bản thân thật sự đã nhận ra rồi, đây là tin tức có giá trị liên thành a!
Tuy hắn không biết năng lực của mặt nạ bạc là gì nhưng ít nhất hắn có thể xác định mặt nạ bạc thuộc về thế lực nào. Nếu sau này có người nhắm vào cứ điểm 178, hắn có thể bán tin này với giá cao.
Lúc này, Vương Uẩn đứng dậy cười nói:
- Vậy ta cũng tới biểu diễn tài nghệ cho mọi người nhé. Đây là ca khúc ta từng học được trong quân đội Khổng thị, tên là Khúc Ca Du Kích.
Nói xong, Vương Uẩn hát lên. Bấy giờ, Vương Uẩn như được quay trở lại tuổi trẻ nồng nhiệt kia.
Không có cạnh tranh, không có hệ thống tình báo người lừa ta gạt.
Thậm chí Vương Uẩn còn có phần hoài niệm khoảng thời gian hắn vừa vào phòng tình báo, khi hắn dần trở thành một người bất hảo.
Cấp dưới yên lặng quay đầu nhìn trưởng quan nhà mình. Người này đột nhiên cảm nhận được trưởng quan như có tâm sự. Tuy trước kia Vương Uẩn đối xử với cấp dưới rất hòa nhã nhưng họ chưa bao giờ nghe hắn hát cả.
Hiện tại, có mặt nạ bạc đưa bậc thang cho mọi người cùng sự phố hợp của Vương Uẩn. Mọi người cũng dần không ngại ngùng nữa.
Việc này cần có người mở đầu nhằm gỡ bỏ sự phòng bị của những người khác.
Không thể không nói, việc này khiến cả khu cắm trại đột nhiên có sức sống hơn. Có đồ ăn còn có người khiến họ vui vẻ.
Ở trong núi, một người nằm sấp trên vách núi thông qua kính viễn vọng quan sát hết thảy, hắn nói với máy truyền tin:
- Trì hoãn kế hoạch, ta phát hiện lương thực của họ chưa hao hết. Hơn nữa cũng không quá mệt mỏi.
Đầu dây bên kia lên tiếng:
- Sao thế được? Họ đang làm gì?
Quan sát viên của Hỏa Chủng do dự một chút rồi nói:
- Họ vừa hát vừa múa, hơn nữa còn có người biểu diễn tiết mục dạng chân…
Đầu dây bên kia im lặng, qua nửa phút mới lên tiếng:
- ….Tiếp tục quan sát, có tình huống gì lập tức phản hồi.
- Đã rõ.
Lúc này, đám Trình Vũ vẫn hồn nhiên không biết bản thân đang bị người khác theo dõi. Hắn nhìn mọi người rồi nhìn Nhâm Tiểu Túc, thở dài:
- Đám người này chẳng lẽ bị bệnh thần kinh hết rồi hả?
...
- Đúng là bị khùng…
Hương Thảo vô lực nói với Đường Họa Long.
Lúc này, trong khu cắm trại của họ cũng đang biểu diễn văn nghệ. Bất quá người biểu diễn không phải nhóm An Kinh tự mà là người của Hỏa Chủng.
Hương Thảo nhìn đoàn ca múa trước mặt với hơn trăm thành viên Hỏa Chủng đang khiêu vũ, tạo hình các loại vũ đạo phức tạp vui vẻ khác nhau.
Người không biết nhìn một màn này hẳn còn tưởng chỗ của họ đang tổ chức tiệc tối.
Đường Họa Long nhỏ giọng nói:
- Ngươi nói vậy cũng đừng để hắn nghe được. Ta không muốn tối mai sẽ thấy ngươi vừa hát vừa múa cho cả đám cùng xem, đau mắt ta mất.
- Mắc gì đau mắt…
Hương Thảo trợn mắt nói:
- Dù gì ta cũng thuộc phái có nhan sắc mà?
Trong lúc nói chuyện, tiết mục văn nghệ đã dừng lại. Lý Thần Đàn cười nói với Tư Ly Nhân:
- Tiểu loli, tới bên cạnh ta.
Nói xong, Lý Thần Đàn nhặt một cục đá lên, trong nháy mắt ném về phía rừng cây tối tăm.
Đám người Hương Thảo nhìn về hướng cục đá bị ném nhưng không thấy gì. Kỳ quái hơn là cục đá cứ bay mãi, không có âm thanh rơi xuống.
Lý Thần Đàn nhìn về hướng đó, cười nói:
- Làm sao? Người bị bắt nhiều quá nên không nhịn được?
Trong bóng tối vang lên tiếng người:
- Ngươi nghĩ ta sẽ để ý sống chết của chúng à. Ta chỉ muốn tới nhìn ngươi một chút thôi.
Đám Hương Thảo ngây người. Âm thanh trong bóng tối kia cực kỳ giống với giọng nói của Lý Thần Đàn.
Tư Ly Nhân nhìn Lý Thần Đàn:
- Để ta giết hắn?
- Không cần…
Lý Thần Đàn lắc đầu. Ngược lại hỏi người trong bóng tối:
- Đông Hồ sụp đổ cùng cạm bẫy ở Thánh Sơn đều là ngươi bày ra?
Âm thanh kia phủ nhận:
- Hẳn ngươi hiểu rõ, chỉ số của hai chúng ta không tới mức đó.
- Ngươi nói gì đó…
Lý Thần Đàn nhảy dựng lên:
- Ngươi tự mắng mình thì thôi, kéo theo ta vào làm gì!
- Có gì khác nhau sao?
Người trong rừng cây cười đáp.
- Đương nhiên là khác…
Lý Thần Đàn cười lạnh:
- Ngươi chỉ là tàn thứ phẩm mà thôi.
- Thế à, vậy ta mỏi mắt chờ mong…
Người trong rừng cây nói xong lời này thì xoay người rời đi, không hề đại khai sát giới.
Đám Hương Thảo thảo phào nhẹ nhõm, kẻ thù đã đi rồi.
Hiện giờ, rốt cục suy đoán của họ đã được chứng thực. Thánh Sơn rõ ràng có bản sao của Ác Ma Thầm Thì.
Hương Thảo quay đầu thì thấy Lý Thần Đàn bắn đồng xu trên ngón tay lên. Âm thanh đồng bạc xoay tròn thanh thúy êm tai khiến đám Hương Thảo không khỏi cảm thấy thoải mái.
Hương Thảo nhíu màu:
- Ngươi muốn thôi miên chúng ta?
Lý Thần Đàn bình tĩnh:
- Trong lúc nói chuyện khi nãy, hắn đã tạo ra ám thị cho các ngươi. Ta chỉ giúp các ngươi khôi phục, tránh cho về sau chết thế nào cũng chẳng biết thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận