Đệ Nhất Danh Sách

Chương 434: Đoàn Trưởng Mới Lại Tèo

Kỳ thật Tiêm Đao Liên cảm thấy họ cũng chẳng làm gì cả, nhiều lắm chỉ tiêu diệt hai đại đội mà thôi. Sau đó Nhâm Tiểu Túc đánh lén một quan quân. Về phần đánh lén thế nào thì Tiêm Đao Liên không hỏi, đây cũng không phải việc cần quan tâm.
Trong mắt họ, việc này cũng không phải việc lớn, so với những chuyện trước kia họ làm vẫn kém xa.
Nhưng đối với Tông thị lại khác. Lúc này, Tông thị tạp thời một quan quân ưu tú rời khỏi tiền tuyến, điều hắn tới làm đoàn trưởng của đoàn bộ binh ở hàng rào 144.
Đây là một quan quân trẻ tuổi có biểu hiện cực kỳ nổi bật. Thậm chí tướng lãnh Tông thị còn có ý để hắn chịu trách nhiệm thủ vệ trận địa 128 ở núi Vũ Xuyên.
Kết quả lại vì chuyện ở hàng rào 144 mà rút hắn khỏi tiền tuyến, phụ trách nhiệm vụ vây quét ở hậu phương.
Nguyên bản có người đề nghị, dứt khoát điều một trung đoàn quay về hậu phương để thực hiện nhiệm vụ này.
Nhưng có tướng lãnh bộ chỉ huy không đồng ý:
- Cứ điểm 178 không có thuyền, lực lượng phòng ngự ở Bắc Vịnh đã bị Khánh thị đánh tan. Nhưng sông Bắc Vịnh vẫn nằm trong sự khống chế của chúng ta. Trên sông không có đội thuyền khác, dù có cũng sớm bị chúng ta phát hiện.
Cho nên, binh sĩ bọc hậu của cứ điểm 178 không phải binh sĩ trên con thuyền còn lại ở núi Cường Loan.
- Ừ, đoàn 1237 ở hàng rào 144 cũng không yếu. Nếu để Tông Kinh dẫn theo một chi đoàn cũng không cần thiết. Với cả năng lực của hắn cũng không mạnh như vậy.
Một tướng lãnh trung niên bình tĩnh nói.
Lúc này, tất cả mọi người không nói gì. Tướng lãnh mới mở miệng nói là một trong những người cầm đầu một phe của việc đấu đá gia tộc.
Như đại đa số tập đoàn khác, nội bộ Tông thị cũng chẳng bền chắc như sắt thép. Bằng không cũng không có người lén trốn đi cùng vàng.
Tông Thừa là người nổi bật nhất của dòng chính Tông thị. Mà vị quan quân trẻ tuổi tên Tông Kinh kia là của dòng thứ tư. Hai bên có quan hệ cạnh tranh với nhau.
Cuối cùng, một vị tướng lãnh dòng thứ tư nói:
- Trong kẻ địch có tay súng bắn tỉa. Chúng ta phải điều tay súng bắn tỉa tinh nhuệ nhất tới hàng rào 144. Chiến sự ở núi Vũ Xuyên vẫn chưa bước vào thời điểm kịch liệt nhất.
Đây xem như điều kiện trao đổi, các tướng lãnh khác cũng nháo nhào, ngầm đồng ý.
Hàng rào 144 cách núi Vũ Xuyên chừng 500 ki lô mét.
Lúc trước Tông thị từng làm bê tông giữa hai nơi này. Nhưng vì sự vận động của vỏ trái đất cùng đã lâu chưa tu sữa nên mặt đường khá gồ ghề.
Đồng hành cùng Tông Kinh còn có tay súng bắn tỉa tinh nhuệ nhất Tông thị.
Xe việt dã chạy trên đường, chạy hết tốc lực được 50 ki lô mét một giờ. Tông Kinh đi suốt đêm tới hàng rào 144, giữa trưa ngày thứ 2 hắn mới tới địa phận của hàng rào 144.
Tông Kinh cũng rất sốt ruột, hắn hi vọng có thể mau chóng giải quyết xong tai họa ngầm. Như vậy hắn mới có thể trở lại tiền tuyến, chỗ đó mới là nơi tỏa sáng của hắn.
Người còn chưa tới thì phó đoàn trưởng đã nhận được thông báo bố trí thông qua điện thoại. Chuyện đầu tiên Tông Kinh nói là kêu phó đoàn trưởng nhanh chóng điều tra những nhà xưởng xung quanh. Lúc trước, lúc xem báo cáo hắn đã phát hiện đoàn trưởng cũ bỏ sót, không điều tra nhà xưởng. Tông Kinh cảm thấy, rất có thể kẻ địch trốn trong đây.
Vì vậy phó đoàn trưởng lập tức phái đại đội ra, lần lượt lục soát hơn 20 nhà xưởng xung quanh hàng rào.
Quả nhiên, vào ban đêm trên đường trở lại, vị phó đoàn trưởng kia thông báo binh sĩ của cứ điểm 178 trốn ở nhà xưởng nấu đồng, hiện đang chiến đấu.
Lúc ấy, Tông Kinh nhẹ thở ra. Quả nhiên bị hắn đoán trúng rồi. Ngay sau đó, Tông Kinh liền hỏi về tình hình chiến đấu. kết quả vị phó đoàn trưởng kia ấp úng nói. Vì nhà xưởng quá nhiều nên phải phân tán binh lực, chỉ có một đại đội tới nhà xưởng nấu đồng, đã bị địch nhân tiêu diệt.
Tông Kinh cạn lời nửa ngày, lại hỏi kẻ địch tử thương bao nhiêu thì nhận được câu trả lời là kẻ địch không có thương vong…
Trên thực tế, đại đội còn chưa tới nhà xưởng nấu đồng đã bị Ảnh tử tấn công. Ảnh tử xông vào đại đội chém nát máy liên lạc, sau đó khiến đội hình đại đội Tông thị bị đánh tới thất tinh bát lạc. Lúc đó Nhâm Tiểu Túc mới thông báo Tiêm Đao Liên đi thu thập tàn cuộc.
Không chỉ có thế, Ảnh tử còn truy sát, khiến binh sĩ Tông thị chạy trốn vào nơi hoang dã. Đại đội tới nhà xưởng nấu đồng còn chưa đi tới cửa đã bị giết sạch.
Nửa giờ sau, phó đoàn trưởng phát hiện không liên lạc với đại đội này mới kịp phản ứng. Thế nhưng khi ấy Tiêm Đao Liên cùng đám lưu dân cho nổ nhà xưởng nấu đồng rồi chạy tới nơi này cũng chẳng biết.
Do tiền tuyến đang đánh trận, bằng không đám Nhâm Tiểu Túc tuyệt đối không chống lại nổi binh lực của hàng rào 144. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc biết điểm này nên bây giờ mới dám nghênh ngang cho nổ nhà xưởng của Tông thị ngay trên địa bàn của đối phương.
Lòng Tông Kinh nóng như lửa đốt, hắn cũng không thể mắng phó đoàn trưởng được. Chung quy mắng người ta xong, đến lúc đó đối phương không phối hợp tác chiến với hắn thì càng thêm phiền toái.
Phó đoàn trưởng nói:
- Có cần phái người hộ tống ngài không. Vạn nhất có nguy hiểm gì cũng có người bảo vệ ngài….
Tông Kinh phiền muộn, tuy hắn rất muốn học cách vui buồn không lộ của các lão đại nhưng hắn tuổi trẻ khí thịnh sao nhịn được hỏa khí chứ. Rốt cục, Tông Kinh không nhịn được mà lên tiếng phê bình:
- Không cần, tiếp tục điều tra tung tích kẻ địch. Chính sự làm không tốt mà vỗ mông ngựa thì ổn đấy. Nếu trong một ngày không tìm được tung tích kẻ địch, ngươi không cần ở trong quân đoàn 1237 nữa, tới phương bắc đào mỏ đi.
Mà lúc này, Tiêm Đao Liên đang đi về phía tây thông qua nơi hoang dã. Nhờ Tông Kinh ban tặng, bây giờ họ không thể thoải mái ẩn thân trong nhà xưởng nữa. Trương Tiểu Mãn hùng hổ mắng chửi Tông Kinh:
- Cũng không biết là tên tôn tử chết tiệt nào của Tông thị, lại đoán được chỗ ẩn thân của chúng ta.
- Thường thôi…
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Chúng ta cũng không thể xem đối phương là kẻ đần. Sớm muộn gì Tông thị cũng phát hiện chuyện này, đây chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Bấy giờ, họ chợt nghe âm thanh xe chạy ở nơi hoang dã. Một đám người lập tức nằm rạp xuống đất, có hố thì nhảy vào hố, có cây thì trốn sau cây.
Họ mà lộ mặt ra là tự tìm đường chết. Nơi họ đi là đường song song với đường lớn, như thế có thể chạy được. Nếu gặp được đội vận chuyển của Tông thị, nói không chừng Tiêm Đao Liên có thể làm thêm một chuyến nữa.
Chung quy thì đồ ăn của họ cũng vừa hết…
Đột nhiên, một chiếc xe việt dã cấp tốc chạy qua, Tiêu Tiểu Thần nói thầm:
- Không phải đội vận chuyển…
Lúc nói, giọng điệu của hắn có chút mất mát. Trương Tiểu Mãn nhỏ giọng cười mắng:
- Đây là xe tới từ chiến trường. Dù là đội vận chuyển thì trên xe cũng chẳng có gì. Hả, Nhâm Tiểu Túc đâu?
Họ nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc đang nằm trên một gò đất, trước mặt hắn là cây súng màu đen.
Súng bắn ầm một phát, xung quanh Nhâm Tiểu Túc như nhấc lên bụi mù. Chỉ thấy viên đạn đánh trúng vào bình xăng của xe việt dã.
Xe việt dã hóa thành một đóa hỏa cầu giữa nơi hoang dã. Vài phụ kiện thất tinh bát lạc văng lên không trung.
Đám Trương Tiểu Mãn trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhâm Tiểu Túc thu súng ngắm về. Lúc trước họ chỉ biết Nhâm Tiểu Túc là tay súng bắn tỉa, nhưng tới tận bây giờ mới được nhìn tận mắt. Tính cả cây súng bắn tỉa kia, rốt cục Nhâm Tiểu Túc có bao nhiêu năng lực siêu phàm? Ba loại?!
Bất quá Trương Tiểu Mãn cũng quá quen với cảnh này rồi, có lẽ năng lực của Nhâm Tiểu Túc không chỉ có 3 thôi đâu…
Nhâm Tiểu Túc đi về, Trương Tiểu Mãn hỏi:
- Ngươi bắn nó làm gì…
- Ngu sao không bắn…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Có thể ngồi trên xe việt dã, ít nhất cũng là thiếu úy đúng không? Giết là xong.
- Cũng đúng… Đi mau lên, mau mau mau.
Trương Tiểu Mãn dẫn Tiêm Đao Liên chạy vào chỗ sâu nơi hoang dã. Gần đây Tông thị kiểm tra quá nghiêm ngặt, họ phải tránh đầu gió mới được.
Chẳng qua, khi tin tức Tông Kinh chết truyền tới bộ chỉ huy, lúc này bộ chỉ huy Tông thị lâm vào an tĩnh, phảng phất có thể nghe được cả tiếng tim đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận