Đệ Nhất Danh Sách

Chương 924: Hỏa Chủng Chiến Bại

Đối với binh sĩ chiến lữ số 6 mà nói, không có gì có thể phấn khởi lòng người như thế này.
Bọn họ không có bất kỳ thương vong mà cả ngàn mọi rợ đã chết trong núi.
Trông thấy đám mọi rợ sắp bị quét sạch đó, có người đã nghĩ khi quay về nhận thưởng bản thân nên phát biểu thế nào nữa.
Từ trước đến nay sĩ khí là thứ huyễn hoặc khó hiểu nhất trong chiến tranh.
Ngay cả quan chỉ huy cũng không thể xem thường nó.
Nếu như sĩ khí không đủ, e rằng có 100 khí lực cũng chỉ có thể phát huy ra 30.
Nếu như sĩ khí tăng vọt, 100 khí lực liền có thể phát huy ra 1000.
Nếu một quan chỉ huy chỉ coi trọng chiến thuật, bỏ qua thứ như sĩ khí, nói rõ cảnh giới quan chỉ huy này còn chưa đủ.
Ít nhất còn chưa đủ trình độ để trở thành một danh tướng.
Quân đoàn viễn chinh đã thổi kèn lệnh lui quân.
Đám mọi rợ đang chuẩn bị công kích trận địa phòng ngự nhanh chóng rút lui.
Bất quá chúng vẫn không bỏ khiêng ra, cố gắng để yểm hộ chiến hữu rút quân
P5092 nhìn một màn này, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ít nhất hiện tại hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, xem như một bắt đầu khá ổn.
Có một câu cổ ngữ nói về chiến tranh, người quân tử đánh người không chiến đấu, đánh bại kẻ thù, sau đó tấn công thành phố, phương pháp vây hãm là phương án cuối cùng.
Lần này P5092 lựa chọn chiến thuật, đầu tiên là khiến quân đoàn viễn chinh hãm vào hoàn cảnh phải công thành, không công Tả Vân sơn thì hậu phương chúng sẽ không yên.
Có thể nói từ luc mới bắt đầu sách lược của P5092 là chiếm thế thượng phong, khiến quân đoàn viễn chinh dùng tính mạng để đổi lấy Tả Vân sơn.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa họ sẽ thắng lợi, vì họ chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ chiến trường, nếu Hỏa Chủng bị đánh bại, thế cuộc vẫn sẽ rất nguy hiểm.
Cuộc chiến này chắc chắn sẽ kéo tất cả mọi người xuống vực sâu, người sống sẽ kiệt quệ.
P5092 bỗng nhiên quay đầu nói với Mạc Phi:
"Lần này cám ơn."

Mạc Phi cười nói:
"Quan chỉ huy không cần khách khí."

Nhâm Tiểu Túc yên lặng đánh giá Mạc Phi, đối phương khi đối diện với ánh mắt của Nhâm Tiểu Túc thì dời mắt đi.
P5092 đi đến doanh trướng chỉ huy:
"Lý tham mưu, triệu tập tất cả đoàn trưởng qua họp.
Tuy hiện tại mọi rợ rút lui nhưng chỉ cần chúng ta vẫn còn ở Tả Vân sơn, bọn họ nhất định vẫn sẽ tới, hơn nữa sẽ có đối sách mới để đối phó với chúng ta.
Cho nên, trước khi bọn họ ngóc đầu trở lại, chúng ta phải chế định kế hoạch tác chiến tiếp sau."

Nhưng khi hội nghị chuẩn bị bắt đầu thì Vương Nhuận bỗng nhiên nhận được vệ tinh điện thoại.
Hắn ra ngoài tiếp cú điện thoại này, sau khi trở lại sắc mặt âm trầm: mà phía sau sắc âm trầm trở lại trong bộ chỉ huy:
"Hỏa Chủng tan tác, phòng tuyến Trường Thành đã bị chiếm lấy, chỉ còn sư đoàn số 1, sư đoàn số 3 và sư đoàn số 4 đang lùi lại về phương nam.”

P5092 kinh ngạc nói:
"Sao lại thất bại, cho dù Hỏa Chủng bất lực thế nào cũng có thể chống cự thêm một tháng, sao có thể tan tác nhanh như vậy?"
Kỳ thật Hỏa Chủng vẫn bảo lưu lại một ít thực lực như cũ.
Tiếp đó vẫn có thể chiến đấu thêm.
Nhưng thua vẫn thua, hiện tại chỉ còn Đại Ngưu sơn một mình chống vững.
“Việc này chúng ta vẫn chưa xác định…."

Vương Nhuận nói:
"Hiện tại không cần thời gian quan tâm nữa, phải cân nhắc xem sắp tới chúng ta nên làm thế nào kia kìa.
Quân đoàn viễn chinh đánh hạ Trường Thành xong không hề truy kích tiếp.
Ta hoài nghi bọn họ sẽ lập tức đổi phương hướng, tiến tới nhất tuyến Đại Ngưu sơn.
Đến lúc đó, chúng ta phải đối mặt tất cả binh lực của quân đoàn viễn chinh."

P5092 hỏi:
“Chúng đột phá nơi nào đầu tiên ở Trường Thành?”

Ý hắn là, Vương thị có vệ tinh nên hẳn sẽ biết được tình hình chiến sự của Hỏa Chủng.
Vương Nhuận do dự một chút rồi trả lời:
"Đầu tiên bọn họ đánh nghi binh ở Ngô lĩnh đoạn, sau đó lại đột nhiên tập trung binh lực từ tiến công khu vực sư đoàn số 7 đóng quân, sau đó công phá nơi này."

P5092 thở dài:
"Vừa thay đổi địa điểm đóng quân vừa thiếu thốn đạn dược.”

Chỉ là trong nháy mắt P5092 hiểu rõ, quân đoàn viễn chinh đã tìm được chỗ xông phá, hiện giờ phòng tuyến Hỏa Chủng đã xuất hiện lỗ thủng.
Nếu hắn vẫn còn ở Hỏa Chủng, nhất định sẽ đề phòng những lỗ thủng, hơn nữa sẽ cố ý yếu thế ở những nơi có đạn dược phong phú, hấp dẫn quân đoàn viễn chinh mạnh bạo xông phá những nơi đó.
Xem ra Hỏa Chủng đã không làm như vậy, mà dù họ có làm cũng không thành công lừa gạt được Quân đoàn viễn chinh.
P5092 hỏi:
"Các ngươi phán đoán nhân số của quân đoàn viễn chinh thế nào?"
"Khoảng 14 vạn…"
Vương Nhuận trầm giọng nói:
"Toàn bộ binh sĩ chủ lực của Vương thị đã tới nhất tuyến Đại Ngưu sơn, bao gồm những nơi chúng ta chiếm lĩnh của Khổng thị cũng rút đi, toàn lực đối mặt với quân đoàn viễn chinh."

P5092 yên lặng rời khỏi doanh trướng chỉ huy, đứng ở biên giới trận địa phòng ngự, một người nhìn ra phía xa ngoài Tả Vân sơn, trông có chút cô độc.
Nhâm Tiểu Túc nhìn bóng lưng của P5092 bỗng nhận ra, tuy P5092 có thể bảo trì lý trí trong chiến tranh nhưng cảm tình là thứ con người ai cũng có.
Đối với P5092 mà nói, Hỏa Chủng chiến bại là một cái tin dữ, tựa như khi P5092 lựa chọn giữa cái tên Lăng Hàn của mình và số hiệu P5092 vậy, P5092 đại biểu cho quá khứ của hắn, vì thế hắn chọn P5092.
Đây có lẽ là cách p5092 kỉ niệm quá khứ.
Nhâm Tiểu Túc đi đến bên người P5092:
"Khổ sở sao?"
P5092 gật đầu thừa nhận nói:
"Khổ sở."

"Lúc trước ta còn tưởng rằng cảm tình của ngươi đối với Hỏa Chủng rất nhạt mỏng…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
P5092 bình tĩnh nói:
"Kỳ thật ta vẫn không quá thích bầu không khí ở Hỏa Chủng.
Ở trong đó, chỉ cần ngươi phạm sai lầm thì không có cách gì vãn hồi.
Không thể lấy công chuộc tội, không hề như câu nói, lấy công chuộc tội.
Mỗi người đều phải liều mạng nỗ lực, như vậy mới có thể trở thành người hữu dụng.
Họ nói với tân binh, tân binh không cần suy nghĩ, chỉ cần thực hiện nhiệm vụ được giao như một linh kiện trong bộ máy là được.
Nền giáo dục chúng ta tiếp nhận từ khi còn nhỏ đều là thế.”

“Nhưng sau khi rời khỏi Hỏa Chủng, ta thường mơ tới lời thề đầy nhiệt huyết khi còn trẻ của mình…”
P5092 nói:
"Nhớ tới binh sĩ hô cao khẩu hiệu của Hỏa Chủng, xông lên chiến trường.
Sau đó ta mới nhận ra, đây là một phần không thể vứt bỏ của ta.”

Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ vai của hắn, chuyện Hỏa Chủng bại trận quá đột nhiên, P5092 có chút khó tiếp thụ.
Lúc này P5092 quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Ta tới tây bắc là vì cứ điểm 178 cùng mục đích với Hỏa Chủng, đều vì bảo vệ nhân loại.
Nếu có một ngày Tây bắc muốn tranh đoạt thế giới này mà tạo ra chiến tranh, ta sẽ rời đi."

Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Yên tâm, không có ngày đó đâu.
Đợi chiến tranh kết thúc ta sẽ dẫn ngươi về tây bắc trồng trọt."

"Một lời đã định."

...
Lúc này, tại nhất tuyến Trường Thành có một mọi rợ thân hình cao lớn đang chậm rãi đi qua miệng cống Trường Thành.
Mọi rợ thấy hắn đều khom mình hành lễ, hô to với tướng quân.
Tướng quân quân đoàn viễn chinh có rất nhiều, có nha tướng, có thiên tướng nhưng tướng quân binh sĩ chân chính chỉ có một vị này.
Tướng quân đứng ở phía nam Trường Thành, khói thuốc súng cùng ánh lửa bốc lên bốn phía, còn có tù binh người Trung Nguyên quỳ rạp trên mặt đất, hắn đột nhiên hỏi:
"Ngõa Liên Kinh đâu, gọi hắn tới gặp ta."

Ngõa Liên Kinh, trưởng quan tối cao đội của tiên phong.
Trận chiến trong rừng rậm với Hỏa Chủng lúc trước là hắn lĩnh quân.
Lúc này, một người mặc áo màu đen đi ra từ bên cạnh, cung kính nói với tướng quân:
"Tướng quân, Ngõa Liên Kinh vì nóng lòng truy kích binh sĩ Hỏa Chủng nên khiến lâm vào mai phục của địch nhân, lúc này đã bỏ mình."

"Phải không?"
Tướng quân nhíu mày:
"Những tù binh này có thân phận gì?"
"Tướng quân, bọn họ đều là bình dân phụ trách xây dựng Trường Thành…"
Áo đen nói.
"Ta cho phép ngươi chọn lựa 300 cá nhân từ bên trong để biến thành ác quỷ của ngươi…"
Tướng quân bình tĩnh nói:
"Lần này, ngươi chuyển tù binh này đi đến Tả Vân sơn, nửa tháng sau nói cho ta biết kết quả, nếu ngươi thắng, ta liền sẽ cho phép ngươi chọn lựa thêm 300 người nữa."

Áo đen mừng rỡ:
"Cảm ơn tướng quân!"
Thế nhưng tướng quân bỗng nhìn áo đen và nói:
"Nhưng ngươi phải hiểu được, đây là quyền lực ta cho ngươi."

Giờ khắc này áo đen cảm nhận được cảm giác áp bách thật lớn nên cắn răng nói:
"Đã rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận