Đệ Nhất Danh Sách

Chương 591: Khách Không Mời Mà Đến

Sau nhiều ngày, rốt cục Nhâm Tiểu Túc cũng quay lại hàng rào 61. Hắn không biết trên Thảo Nguyên đang có chuyện gì xảy ra.
Ở nơi man hoang đó đang có một thế lực đang yên lặng quật khởi.
Sau khi về tới hàng rào 61, việc đầu tiên Nhâm Tiểu Túc làm là xem thử có tên trộm nào bị khoai tây xạ thủ bắn chết không. Kết quả lần này lại cực kỳ sạch sẽ, không có ai cả.
Xem ra lưu dân trong thị trấn đã thông minh hơn, biết nhà này không thể vào nên dứt khoát không tới.
Việc này ngược lại khiến Nhâm Tiểu Túc có phần khó lòng thích ứng.
Trong hậu viện bỗng có một nhành hoa dại, Nhâm Tiểu Túc lập tức hiểu đây là ám hiệu của Tiểu Lộc gửi cho hắn. Lúc trước họ từng ước định qua, nếu nữ nhân đội mũ lưỡi trai màu đen đi rồi thì Tiểu Lộc sẽ dùng một nhành hoa nhắc nhở hắn.
Nhâm Tiểu Túc nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng nữ nhân kia cũng đã rời khỏi.
Chẳng biết vì sao, nữ nhân ngồi trong quán rượu kia khiến Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được một loại áp bách khó hiểu.
Chu Nghênh Tuyết đi vào sân nhỏ, nhanh chóng nhúng ướt khăn, bắt đầu dọn dẹp bụi bặm bám trong nhà.
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
- Sao tự nhiên ngươi trở nên chăm chỉ thế?
- Lão gia, ngươi rời đi đã bao lâu rồi. Lâu lắm rồi đối. Tối ngủ ở đây, toàn thân ta sẽ ngứa ngáy khó chịu lắm….
Chu Nghênh Tuyết nhíu mày.
- Ai bảo để ngươi ở đây?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
- Ngươi tự đi mua một căn nhà đi. Nhà trong thị trấn không đắt tiền. Nhà này của ta chỉ có một phòng, hai chúng ta ở chúng kiểu gì?
Trước kia vì điều kiện có hạn nên Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết mướn chung một phòng khách sạn.
Thế nhưng hiện tại Chu Nghênh Tuyết đã có tiền, Nhâm Tiểu Túc không muốn ngủ cùng một phòng với nàng ta. Về sau truyền ra ngoài không dễ nghe, lỡ xảy ra hiểu lầm gì đó thì sao.
Chu Nghênh Tuyết hỏi:
- Căn nhà này lão gia mua bao nhiêu tiền?
- 30.000 đồng là mua được một căn nhà một phòng giống ta.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Chu Nghênh Tuyết nghe giá là 30.000 đồng thì tính cách keo kiệt lại nổi lên:
- Lão gia, ta có thể ngủ dưới đất mà! Ta còn có thể giặt đồ, đấm chân cho ngươi!
Nháy mắt, mặt Nhâm Tiểu Túc đen ngòm:
- Ta đã chia tiền cho ngươi rồi. Tốt xấu gì cũng cả triệu bạc, ngươi tiếc chi chút tiền này? Ngươi tự mua nhà ở đi, ta cũng không biết chúng ta ở đây bao lâu nữa.
- À…
Chu Nghênh Tuyết lưu luyến rời đi.
Rất nhanh, Nhâm Tiểu Túc chợt nghe tiếng kêu của Chu Nghênh Tuyết trong sân bên cạnh:
- Cái gì? 60.000 đồng? Sao giá phòng ở đây tăng nhanh thế.
Ngươi giỏi thì đi ăn cướp đi!
Chủ nhà bên cạnh nói:
- Đây là nhà tổ tiên truyền lại cho ta, ta lớn lên ở đây mà…. Vậy ngươi muốn mua bao nhiêu có thể trả giá mà. Nói không chừng ta sẽ đồng ý đó.
Nhà bên cạnh cách nhà của Nhâm Tiểu Túc chừng năm sáu mét nên Nhâm Tiểu Túc nghe tiếng trò chuyện của hai người kia khá rõ ràng. Kỳ thật chủ phòng cũng muốn bán cho nhanh. Chuyện ma quái của nhà bên cạnh ảnh hưởng rất lớn tới hắn. Chỉ là chủ nhà thấy bộ dáng Chu Nghênh Tuyết xinh đẹp nên muốn tăng giá cao hơn.
Hơn nữa cô gái có bề ngoài như Chu Nghênh Tuyết muốn mau nhà của hắn chắc chắn có dụng ý khác. Nói không chừng qua mấy ngày nữa giá căn nhà này của hắn sẽ tăng cao thì sao?
Chu Nghênh Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói:
- Là ngươi kêu ta trả giá đó nha. Ba ngàn đồng!
Chủ nhà nóng nảy:
- Ba ngàn? Ngươi muốn giỡn mặt ta? Ít nhất cũng là 30.000 đồng!
Chu Nghênh Tuyết mở hai mắt nhìn:
- Vậy chẳng phải ta giỡn mặt ngươi gấp 10 lần rồi à?
Không được, ta chỉ muốn giỡn mặt ngươi gấp 3 lần thôi!
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì lắc đầu. Hắn bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Âm thanh trả giả bên cạnh kéo dài từ sáng tới tận tối, cuối cùng khiến chủ nhà đau đầu vô cùng, nên đã lấy giá 9.000 đồng đó mà bán căn nhà cho Chu Nghênh Tuyết.
Buổi tối, lúc Chu Nghênh Tuyết tới quán rượu ăn bánh bao thịt dê thì tiên sinh kể chuyện đang kể về chuyện xưa ở Đông Hồ. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Nhâm Tiểu Túc lại như lâm vào đại địch.
Tiên sinh kể chuyện đã đạt tới trình độ chỉ cần nghe tiếng bước chân là biết ngay Nhâm Tiểu Túc rồi!
Mà Tiểu Lộc vừa thấy Nhâm Tiểu Túc tới thì hưng phấn ra chào hỏi. Mãi tới khi thấy Chu Nghênh Tuyết phía sau Nhâm Tiểu Túc thì trong chớp mắt quay đầu đi ra sau.
Nhâm Tiểu Túc nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Ở đây có bánh bao thịt dê ăn rất ngon. Ngươi có thể thử.
Nói xong, hắn chào hỏi tiểu nhị rồi nghe tiên sinh kể chuyện Đông Hồ sụp đổ. Bánh bao không nhân sẽ nhanh chóng được đưa ra, nếu không có gì bất ngờ thì trong chuyện xưa này vẫn sẽ có hắn.
Hoặc nói chuẩn xác hơn là, vai chính trong truyện xưa lần này là Lão Hứa.
Đợi bánh bao thịt dê được tiểu nhị đặt xuống bàn, Chu Nghênh Tuyết nhìn vào chén nước canh không có một miếng thịt nào lại nhìn về chén nước canh đầy thịt của Nhâm Tiểu Túc:
- Lão gia, ngươi dẫn ta tới ăn bánh bao canh thịt dê và để một mình ngươi ăn được hai phần thịt à?
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, đây nhất định là chuyện tốt Tiểu Lộc làm. Hắn ngẩng đầu thì thấy Tiểu Lộc đang ngồi bên cạnh tiên sinh kể chuyện.
Ánh mắt Chu Nghênh Tuyết như bừng tỉnh đại ngộ. Nàng nhìn lão gia nàng một cái rồi trợn mắt, sao số đào hoa của vị lão gia nhà nàng lại vượng như vậy.
Vừa tiễn xong Lý Nhiên lại tới một tiểu cô nương!
Đợi quán rượu đóng cửa, Tiểu Lộc mới uể oải đi về nhà cùng tiên sinh. Vừa vào nhà, nàng liền xé rách con hạc giấy đã thành hình. Tiên sinh kể chuyện nghe được động tĩnh thì vui vẻ nói:
- Đúng rồi, xe đi! Nam nhân không có ai là người tốt cả!
Kết quả tiên sinh kể chuyện vui không được bao lâu lại nghe tiếng Tiểu Lộc tiếp tục gấp hạc giấy. Tiên sinh buồn bực:
- Không phải ngươi vừa xé một đống à. Sao bây giờ bắt đầu gấp lại rồi?
Tiểu Lộc quật cường nói:
- Ta thích hắn không có liên quan gì tới hắn cả!
Tiên sau đau đầu:
- Học được từ đâu thế này.
Nhâm Tiểu Túc một mình quay về nhà.
Có điều khiến hắn ngoài ý muốn là bên cạnh khoai tây xạ thủ rơi đầy khoai tây.
Một màn trước mắt khiến Nhâm Tiểu Túc ngân ngẩn.
Đây rõ ràng có người lẻn vào sân sau nên bị khoai tây xạ thủ tấn công.
Cơ mà người đâu? Bị đánh chạy rồi à?
- Chỉ sợ đây là siêu phàm giả…
Nhâm Tiểu Túc trầm tư.
Chỉ có siêu phàm giả mới có thể toàn thân trở ra sau khi trúng đòn nặng thế này. Chẳng phải nữ nhân đội mũ lưỡi trai đi rồi sao?
Không lẽ trong hàng rào 61 còn có siêu phàm giả khác.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc đề cao cảnh giác.
Có người đang theo dõi hắn, ngày đầu tiên hắn vừa về, đối phương dám hành động ngay chứng tỏ đây không phải người đơn giản.
Là đám Vương Phú Quý?
Không đúng, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, dù Vương Phú Quý đọc được tin quảng cáo cũng sẽ không chạy tới đây nhanh như thế. Hơn nữa đám Vương Phú Quý không đủ sức chống lại khoai tây xạ thủ, cũng không cần leo tường trèo vào sân sau.
Mãi tới hai ngày sau, Nhâm Tiểu Túc gặp được Tần Sanh mặt mũi bầm dập trong quán rượu hắn mới hiểu…
Nhâm Tiểu Túc cẩn thận đánh giá Tần Sanh:
- Hai ngày trước ngươi lén vào sân sau nhà ta?
Tần Sanh xấu hổ cười:
- Ha ha ha ha ha, ngươi nói gì vậy, ta vừa tới đây thôi.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc:
- Lúc người bình thường xấu hổ thường cười ha ha ha để che giấu.
Có bao nhiêu xấu hổ thì chữ ha nhiều bấy nhiêu….
Bạn cần đăng nhập để bình luận