Đệ Nhất Danh Sách

Chương 460: Mượn Đao Giết Người

Uy lực của bài bạo liệt vừa lớn mà phạm vi lại rộng, vượt xa mấy chục lần so với lựu đạn!
Ném một quả lựu đạn vào trận địa, nổ chết hai ba người đã tốt lắm rồi. Cho nên, nếu Nhâm Tiểu Túc ném lựu đạn, chỉ sợ hắn sẽ bị kẻ địch tấn công.
Bốn lá bài bạo liệt là át chủ của Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc kịch liệt lên án tỷ lệ rút bài bạo liệt. Vốn hắn mong sẽ rút được mấy lá tây nhưng lớn nhất cũng chỉ là con sáu mà thôi.
Trong khoảnh khắc, khí lưu to lớn khuếch tán mãnh liệt ra xung quanh. Vốn cư dân xung quanh đang trốn trong nhà quan sát, thế nhưng khí lưu to lớn nháy mắt quét qua đẩy văng cư dân rình xem.
Kính thủy tinh trên xe việt dã của Tông Thừa vỡ nát, cả xe không ngừng đung đưa.
Hắn cảm thấy có chút ỳ tai, nhất thời, trừ tiếng vù vù ra thì chẳng nghe được gì nữa!
Nhâm Tiểu Túc nhìn ảnh lửa bắn ra từ bốn phía tại trận địa Tông thị phía trước thì cười lạnh rồi điều khiển đoàn tàu hơi nước tông tới.
Bốn lá bài tú lơ khơ đủ để hủy diệt trận địa có mấy trăm người.
Nhâm Tiểu Túc thầm đánh giá, hẳn trận địa này có hơn một người người may mắn sống sót. Thế nhưng may mắn thì may mắn nhưng cũng mất đi năng lực phản khánh rồi.
Thậm chí ngay cả khả năng hành động bình thường cũng chẳng còn.
Tông Thừa ù tai nhưng vẫn cố đạp chân ga chạy thục mạng. Hên vì hắn cách xa trận địa, bằng không, hiện tại hắn đã chết trong trận nổ đó rồi.
Nhâm Tiểu Túc từng nghĩ tới chuyện dùng Ám ảnh chi môn ném lựu đạn giết Tông Thừa, nhưng hai bên di chuyển ở tốc độ cao. Ám ảnh chi môn lại có sai số nhất định nên nhiều lần thử nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn không thành công.
Mà bây giờ, Nhâm Tiểu Túc thấy tình huống ở đường Tử Kinh nên dứt khoát không thử nữa. Hắn muốn nhìn xem Tông Thừa chạy trốn tới đâu.
Không phải Nhâm Tiểu Túc muốn trêu chọc Tông Thừa nhưng dù Tông Thừa chết cũng không có ảnh hưởng lớn tới cuộc chiến này.
Đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, chuyên đi này của hắn là muốn giải vây cho cứ điểm 178. Hắn không biết binh sĩ trên sa mạc của Tông thị đã bị Hứa Hiển Sở chặn đánh, cũng chẳng biết uy lực về hậu chiêu của Trương Cảnh Lâm.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc thân trong quân doanh của định vẫn bình tĩnh suy nghĩ cho đại cục.
Tông Thừa đang bối rối thì có thể chạy đi đâu? Trong hàng rào 146, binh lực tập trung chủ yếu tại chỗ nào? Đương nhiên là bên cạnh cao tầng Tông thị rồi!
Lúc trước, Trịnh Viễn Đông từng nói với Nhâm Tiểu Túc. Một nửa binh lực của hàng rào dùng để lùng bắt hắn, nửa còn lai để bảo vệ cao tầng Tông thị.
Bấy giờ, lực lượng lùng bắt Nhâm Tiểu Túc đã phân tán ra các nơi trong hàng rào. Tông Thừa đang vội càng khó lòng tập kết những người này lại. Như vậy, cơ hội tự cứu mạng của Tông Thừa chẳng phải nằm trên người binh sĩ tập họp bên cạnh cao tầng Tông thị à?
Trên thực tế, Tông Thừa đang chạy thoát thân cũng kịp phản ứng. Hắn nhìn đoàn tàu luôn bảo trì khoảng cách nhất định sau lưng mình thông qua kính chiếu hậu, trông chẳng khác nào dắt chó đi dạo cả.
Trước đây, hắn có ý muốn dẫn Nhâm Tiểu Túc tới nơi có binh lực cao nhất trong hàng rào. Mà bây giờ càng giống hắn dẫn đường cho Nhâm Tiểu Túc, tới đánh tan quân đội của Tông thị hơi.
Giờ khắc này, máu chảy dài trên mặt Tông Thừa, có một cục đá bay trúng đầu hắn trong trận nổ vừa rồi.
Hiện tại máu đã bắt đầu chảy xuống, khiến khuôn mặt Tông Thừa trông dữ tợn vô cùng.
Tông Thừa chẳng phải người ngu, chỉ hơn 10 giây hắn đã hiểu: Sau khi nếm được sự ngon ngọt từ việc dễ dàng tiêu diệt trận địa khi nãy, Nhâm Tiểu Túc đang lợi dụng hắn để dẫn đường tới chỗ có cao tầng Tông thị
Trong lòng Tông Thừa nổi lên sóng to gió lớn. Hắn nhìn đoàn tàu ở đằng sau thông qua kính chiếu hậu. Nội tâm thầm nghĩ, hắn có nên tiếp tục chạy tới chỗ của cao tầng Tông thị không? Nếu hắn dẫn theo Nhâm Tiểu Túc mà liên lụy cao tầng, e rằng sau trận chiến này, kết quả của hắn sẽ rất thảm.
Thế nhưng tâm tư Tông Thừa suy chuyển, không tới chỗ của cao tầng Tông thị thì hắn trốn đi nơi nào được? Tuy những lão gia tử đó tách ra ba nơi, trong có lại có trưởng bối trong dòng chính của hắn nữa, có mà hắn còn lựa chọn gì khác?
Đương nhiên, nếu hắn chạy tới chỗ của đám lão gia tử của Đoàn chủ tịch thì binh sĩ ở đó tinh nhuệ và chỉnh tề hơn nhiều.
Suy nghĩ Tông Thừa thay đổi thật nhanh, bên đó có hơn 2000 binh sĩ, đủ để tiêu hao tinh thần lực của Nhâm Tiểu Túc tới cực hạn chứ nhỉ?
Kỳ thật, Tông Thừa nghĩ vậy không sai, vì dựa theo góc độ bình thường mà nhìn. Siêu phàm giả có hung hãn đến đâu vẫn có cực hạn. Hơn nữa, lúc trước Nhâm Tiểu Túc bị hắn đuổi giết chạy khắp nơi, nếu đối phương thật sự lợi hại thì cần gì trốn?
Kỳ thật, chiến lược đêm nay của Tông thị hoàn toàn sai lầm. Họ không ngờ Nhâm Tiểu Túc đám tới trụ sở Tông thị. Bây giờ binh sĩ đuổi bắt hắn đang rải rác khắp nơi, vì thế quyền chủ động thuộc về Nhâm Tiểu Túc.
Hơn nữa, Tông thị còn có một sai lầm khác là việc Tông Thừa phán đoán sai tinh thần lực của Nhâm Tiểu Túc.
Hắn cho rằng, chỉ cần nhiều người là có thể khiến Nhâm Tiểu Túc suy sụp. Nhưng trên thực tế, ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng không biết cực hạn tinh thần lực của mình ở đâu.
Nếu Tông Thừa dần bình tĩnh lại và nhận ra, nếu tinh thần lực của Nhâm Tiểu Túc dễ tiêu hao thì chuyện đã chẳng bị kéo tới lúc này.
Tuy mắt thấy đại họa sắp giáng xuống nhưng nhìn về phía chính trị mà nói, việc này có thể chuyển từ xấu thành tốt.
Chỉ cần Tông Thừa kéo hai phe phái tới cùng một chỗ. Một mặt, Nhâm Tiểu Túc sẽ giúp hắn tiêu diệt một ít đối thủ trên chính trường, mượn đao giết người. Mặt khác, Nhâm Tiểu Túc cũng sẽ tiêu hao không ít lực lượng!
Phải biết, Tông Thừa ở Tông thị cũng chẳng thuận buồm xuôi gió gì. Vì dòng ba và dòng bốn của Tông thị đã liên thủ chống lại quyền hành lớn nhất nằm trong tay dòng chính của hắn!
Trong tay hai dòng kia có hơn 1000 tên lính, chia thành hai lần là đủ kéo chân Nhâm Tiểu Túc lại. Đến lúc đó, dòng chính của hắn sẽ xuất hiện thu thập tàn cuộc, hòa đàm cùng cứ điểm 178. Thực lực dòng chính không giảm, ngược lại còn tăng nhiều, đợi tu dưỡng vài năm là có thể ngóc đầu lại!
Nghĩ tới đây, Tông Thừa đánh tay lái, chạy tới một hướng khác.
Trận truy đuổi này giằng co, kéo dài tới gần một tiếng thì Tông Thừa đã dẫn Nhâm Tiểu Túc tới gần nơi dòng 3 đang ở. Lúc này, bên ngoài trang viên đã có binh sĩ dựng xe có trang bị gai nhọn đón sẵn, còn có vũ khí hạng nặng chờ đợi, khai hỏa bất kỳ lúc nào.
Lúc Tông Thừa gần tới trang viên thì gào thét trong máy liên lạc:
- Mau mở đường cho ta qua!
Các binh sĩ có phần do dự, kết quả Tông Thừa lại rống ta:
- Ta là Lữ trưởng Tông Thừa của đội 107. Hiện tại ta ra lệnh cho các ngươi mở đường rồi chuẩn bị nghênh địch!
Tuy binh sĩ bên ngoài trang viên dòng 3 là người của đội 107 nhưng lại phụ trách bảo vệ nơi này, doanh trưởng của họ lại là con trai trưởng của dòng 3, cho nên họ không thể nào nghe lệnh của Tông Thừa.
Một quan quân đứng trước trận địa, lạnh lùng nhìn Tông Thừa tới gần nhưng chẳng hề nhúc nhích, căn bản không có ý định sẽ cho Tông Thừa đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận