Đệ Nhất Danh Sách

Chương 441: Thật Là Ngu Ngốc

Mong muốn là thế thôi.
Cách nghĩ của Tiêm Đao Liên rất đơn giản, họ muốn dùng việc phá hủy nhiên liệu để tiêu diệt đội cơ giới.
Thế nhưng thực tế tàn khốc, họ chưa quen thuộc nơi đây, ngay cả nhà xưởng xăng dầu ở đâu cũng chẳng biết.
Vì thế, Tiêm Đao Liên đi hỏi lưu dân, lưu dân cũng rất nhiệt tình trả lời thắc mắc của họ, đồng thời cũng giữ bí mật nữa.
Nhưng khi Tiêm Đao Liên phát hiện xưởng dầu mà họ vừa nổ là dầu hạt cả thì tức tới hít thở không thông…
Một ngày họ tập kích 3 nhà xưởng nhưng ngay cả một can dầu họ cũng chẳng thấy, ngược lại còn mệt mỏi vô cùng. Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể dẫn họ lần nữa chạy về nơi hoang dã, lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Kế hoạch tấn công nhà xưởng xăng dầu không thành công. Chung quy họ đã phá hủy 3 nhà xưởng, Tông thị chỉ cần tùy tiện đoán cũng biết họ muốn làm gì.
Vì thế bây giờ trong nhà xưởng xăng dầu hẳn đã được canh gác bởi trọng binh.
- Bây giờ chúng ta làm sao đây?
Đám Tiêu Tiểu Thần bôi dầu mè, chuẩn bị nướng cá ăn
Kỳ thật, đám Nhâm Tiểu Túc không biết, nếu hôm qua họ thưa dịp đoàn 131 chưa quay lại hàng rào 144 mà điều khiển đoàn tàu hơi nước tấn công hàng rào, nói không chừng bây giờ đã thật sự phá hủy được kho lúa Tông thị rồi.
Chung quy, sau đợt tấn công đó, binh lực của họ đã tiêu hao một nữa. Hơn nữa, đoàn trưởng chết hết 3 người, phó đoàn trưởng đã chạy mất. Bây giờ hàng rào 144 đã lâm vào trạng thái quần long vô thủ.
Nếu thật sự tấn công, chưa chắc đối phương có thể xây dựng lực lượng phòng vệ hữu hiệu.
Đáng tiếc, tin tức của họ không tinh thông. Bây giờ Tiêm Đao Liên vẫn chưa biết họ đã giết được 3 Đoàn trưởng của đoàn 1237…
- Cứ tùy tiện phá hủy nhà xưởng, thấy cái nào hủy cái đó thôi…
Trương Tiểu Mãn vò mẻ lại sứt nói:
- Lúc trước chúng ta đã nói sẽ học theo Khánh thị. Không phải Khánh thị gặp cái nào hủy cái đó à. Nghe nói nền công nghiệp của Dương thị đã xong đời rồi.
- Sao chúng ta có thể so với Khánh thị, Khánh thị người ta có hơn cả ngàn người a…
Tiêu Tiểu Thần liếc mắt nói.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc không thảo luận cùng Tiêm Đao Liên. Vì hắn biết có thảo luận nữa cũng không có kết quả gì. Tốt nhất Tiêm Đao Liên không cần lên kế hoạch gì nữa. Chỉ có thế, kẻ địch mới không nắm được quy luật hành động của họ, tránh bị kẻ địch thiết kế mai phục.
Mà hiện tại, Nhâm Tiểu Túc đang nghĩ, không biết bây giờ Tông Thừa đang ở đâu? Lúc trước, nghe nói Tông Thừa phục trước công tác cảnh vệ ở đại bản doanh. La Lam còn khi thường nói đó là nơi chỉ có mấy đứa trẻ của Tông thị tới.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trương Tiểu Mãn:
- Đại bản doanh Tông thị ở đâu?
- Hàng rào 146. Nơi đó cách chúng ta bây giờ 400 ki lô mét .
Trương Tiểu Mãn kinh ngạc:
- Tiểu Túc, đừng nói ngươi muốn tập kích đại bản doanh của họ nha. Chúng ta chỉ có tần này người thôi, bây giờ hàng rào 146 có ít nhất một binh đoàn đồn trú. Nhưng đại bản doanh thì khác.
- Không phải…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta chỉ hỏi thôi.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút, một binh đoàn a…
Xem ra chỉ có thể chờ cứ điểm 178 đánh tới. Một mình hắn dẫn Tiêm Đao Liên tấn công chẳng khác nào tìm chết.
Vào lúc này, nơi phương xa truyền tới âm thanh bánh xích, dường như người của đội thiết giáp đã đuổi tới.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Sao họ lại tìm được chúng ta?
- Không biết…
Trương Tiểu Mãn có phần mờ mịt, lúc họ rời đi đâu để lại đầu mối gì.
- Trước gác vấn đề này qua, cái xe… bọc thép kia không nhanh bằng chúng ta, rời đi trước hãy nói.
Có điều khi họ chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên xa xa có một thiếu niên đi tới, khi thấy đám Nhâm Tiểu Túc, hắn cười vang:
- Cuối cùng cũng tìm được các ngươi…
Lời còn chưa nói hết thì phản ứng của Trương Tiểu Mãn cực nhanh, trực tiếp nổ súng bắn tới.
Thế nhưng việc ngoài ý muốn đã diễn ra. Khi viên đạn kia tới trước mặt người trẻ tuổi thì một màn ánh sáng màu vàng hình tổ ong xuất hiện, cản viên đạn lại.
- Sao không cho người ta nói hết lời, thật không quá lễ phép…
Người trẻ tuổi lắc đầu cười nói, bộ dáng vẫn tự nhiên, bình tĩnh như cũ:
- Trong các ngươi có một siêu phàm giả là Hứa Hiển Sở đúng không? Là ai?
Vào lúc này, sau lưng người trẻ tuổi phát ra ánh sáng màu vàng, như một hàng rào kiên cố. Thế nhưng lần này, người trẻ tuổi kinh ngạc cúi đầu nhìn mũi đao màu đen xuất hiện trước mặt mình. Còn có huyết dịch cuồn cuộn chảy ra khiến hắn không thể nói thành lời.
Nhâm Tiểu Túc thu hồi Hắc đao rồi thu hồi Ám ảnh chi môn:
- Tên điên nào thế này.
Người trẻ tuổi té nhào xuống đất, tắt thở.
Trương Tiểu Mãn trả lời:
- Hẳn là siêu phàm giả của Tông thị? Nhìn cũng khá trâu bò đấy, nhưng mà không quá thông minh.
Nhâm Tiểu Túc biến sắc.
Lúc trước khi đi qua sông Bắc vịnh, có người từng nhìn thấy Ảnh tử của hắn. Hẳn đối phương dựa vào đây mà đoán Hứa Hiển Sở ở trong đội ngũ này?
Tuyệt đối không thể để tên này nói tiếp, bằng không sẽ lộ thêm nhiều điều. Đám Trương Tiểu Mãn chưa từng thấy Ảnh tử.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc trực tiếp hạ sát chiêu.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không ngờ, đối phương lại chết một cách dễ dàng như thế…
Nhâm Tiểu Túc cũng biết, bây giờ tố chất của siêu phàm giả tốt xấu lẫn lộn. Không phải siêu phàm giả nào cũng có kinh nghiệm tác chiến. Dương Tiểu Cận từng nói hắn biết, ở Trung Nguyên có siêu phàm giả thức tỉnh xong thì bảo muốn khống chế cả Trung Nguyên. Kết quả đối phương bị loạn súng bắn chết.
Còn có người nói sẽ bảo vệ hòa bình, nhưng sau đó vẫn bị giết.
Dù sao thì hạng người nào cũng có, không phải ai cũng cẩn thận từng li từng tí như Vương Tòng Dương.
Chỉ là người hắn gặp hôm nay quá mức ngu xuẩn mà thôi…
Cũng không biết Tông thị bồi dưỡng tên này kiểu gì…
- Được rồi, kệ hắn, chúng ta lên đường thôi. Khả năng cao vị trí này của chúng ta đã bại lộ.
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì triệu hồi đoàn tàu hơi nước rời đi. Thi thể siêu phàm giả nọ để lại nơi hoang dã. Đám Tiêm Đao Liên còn chả thèm liếc nhìn lấy một cái.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không biết, không phải tên siêu phàm giả này vô duyên vô cớ mà kiêu ngạo như thế. Trong vòng ba tháng từ lúc hắn gia nhập Tông thị, Tông thị từng dùng đạn pháo kiểm tra độ chắc chắn của khiên phòng ngự kia. Kết quả ngay cả đạn pháo cũng không thể xuyên thủng.
Cho nên, tên này xuất hiện đột ngột là để cản Tiêm Đao Liên rời đi trước khi đội thiết giáp tới. Thế nhưng kế hoạch này lại thất bại.
Khiến tên siêu phàm giả này ngoài ý muốn là, dường như không có gì mà Hắc đao của Nhâm Tiểu Túc không chém được. Lúc cung điện nói nó cực kỳ sắc bén thật sự không nói dối. Nếu bảo sắc bén hơn thì thật sự sẽ không có sắc bén nhất…
Sau đó tên siêu phàm giả này liền đi đời.
Nhâm Tiểu Túc lần nữa điều khiển đoàn tàu hơi nước rời đi. Tông Vụ ở phía sau thấy Nhâm Tiểu Túc chạy trốn thì tức tối chửi ầm lên:
- Không phải nói tên đó là siêu phàm giả cực kỳ lợi hại à. Ngay cả kéo dài thời gian cũng không làm được?! Đúng là phế vật mà!
Tông Vụ nói xong thì nhìn một siêu phàm giả khác bên người:
- Ngươi sẽ không phế vật như vậy chứ?
Mí mắt siêu phàm giả kia nhảy lên:
- Chắc chắn ta mạnh hơn hắn, nhưng thứ ta am hiểu là tìm kiếm siêu phàm giả khác chứ không phải chiến đấu. Ta từng tìm được rất nhiều siêu phàm giả cho Tông thị…
Tông Vụ không kiên nhẫn phất tay:
- Được rồi được rồi, bây giờ họ đang ở đâu?
- Năng lực của ta chỉ dùng được 3 lần một ngày. Hôm nay đã dùng hết 3 lần, hơn nữa phạm vi không thể vượt quá 100 ki lô mét .
- Vậy mà nói mình không phải phế vật…
Lúc này, Tông Vụ nhớ thương vàng của mình mà tức giận, đâu còn tâm tư khách khí với tên siêu phàm giả này.
Vị siêu phàm giả nọ nghe xong thì có phần tức giận. Hắn không nói ra nghi hoặc của bản thân. Hắn cảm giác đối phương chỉ có 1 siêu phàm giả. Sao mọi người điều nói có 2 hoặc 3 người?
Đúng là kỳ quái mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận