Đệ Nhất Danh Sách

Chương 461: Nỏ Mạnh Hết Đà

Tông Thừa tới bên ngoài trang viên mới cảm giác bản thân chơi lớn rồi.
Không ngờ dòng ba này đám thấy chết không cứu?
Lúc này, tai Tông Thừa đã ù đi.
Hắn tâm phiền ý loạn, dùng âm thanh lạnh lùng nói với máy truyền tin:
- Anh tư, ngươi thấy chết không cứu như vậy không sợ dòng chính trả thù? Có lẽ dòng chính ta không thể tiêu diệt hết dòng ba nhưng ngươi cảm thấy sao nếu chỉ nhắm vào một mình ngươi? Khi đó ngươi có đường lui? Phía sau chỉ có một siêu phàm giả, binh lực nơi đây đủ giết chết hắn!
Anh tư trong miệng Tông Thừa là con trai trưởng của dòng ba, là Doanh trưởng của doanh 1229 trong chiến lữ 107.
Chỉ thấy anh tư kia xanh mặt, suy tư 2 giây rồi nói:
- Bỏ rào chắn ra, để Tông Thừa vào.
Mắt thấy rào chắn đã mở, trong lòng Tông Thừa vui vô cùng, lập tức đạp chân ga chạy tới.
Chỉ là sau khi vào trang viên, hắn không dừng lại mà tiếp tục chạy sâu vào, ý định thông qua trang viên Tây Môn để chạy trốn.
Tứ ca thấy vậy thì thầm nghĩ không ổn, nếu đúng như lời Tông Thừa nói, binh lực nơi này đủ giết tên siêu phàm giả kia thì Tông Thừa chạy cải rắm gì!
Tứ ca của Tông Thừa cả giận nói:
- Tên tiểu nhân Tông Thừa này muốn hại dòng ba của ta! Vô sỉ!
- Trưởng quan, làm sao bây giờ?
Sĩ quan phụ tá của doanh 1229 hỏi.
- Đánh cho ta, ta không tin chỉ một siêu phàm giả có thể làm gì hàng rào?!
Tứ ca nói.
Lúc đoàn tàu hơi nước sắp tới gần trận địa, Nhâm Tiểu Túc lại dùng chiêu cũ là ném lá bài bạo liệt.
Lúc này là bốn lá năm, thế nhưng uy lực bốn lá năm kém hơn bốn lá sau không ít.
Trong chớp mắt, bỗng nhiên trong trận địa Tông thị có ba người vác súng hỏa tiễn tới, tấn công Nhâm Tiểu Túc!
Đoàn tàu hơi nước là mục tiêu có kích thước lớn, không lý nào súng hỏa tiễn không bắn trúng?
Nhưng khi tiếng nổ mạnh vang lên, đoàn tàu hơi nước bỗng hóa thành khói đen, ngay sau đó, một người mặc thiết giáp phóng tới.
Thiết giáp bay trong không trung, cả người nghiêng ngả, xảo diệu tranh đi đạn hỏa tiễn, cứng rắn xuyên qua khe hở của đường bắn!
Khi thiết giáp rơi xuống đất, trong nháy mắt Nhâm Tiểu Túc chạy như điên khiến mặt đất đều rung lên.
Cảm giác vô lực dâng lên trong lòng binh sĩ Tông thị, họ thấy đạn bắn không hiệu quả mà đạn hỏa tiễn cũng chẳng trúng mục tiêu thì nhất thời không biết nên dùng cách gì để khống chế đối phương!
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng ham chiến.
Hắn chỉ dùng lựu đạn phá hủy trang viên, tránh cho kẻ địch điều động thêm nhiều người bao vây hắn.
Dòng ba gần như bị hủy.
Đương nhiên, loại tập kích nửa vời này của Nhâm Tiểu Túc khiến hắn không cách nào xác định những nơi mình tập kích có bị phá hủy hoàn toàn không, cũng chẳng cách nào ở lại mà tiêu diệt binh sĩ còn sống của Tông thị.
Sống chết thế nào thì phải xem vận khí của họ.
Trang viên dòng ba bị tập kích.
Một lão đầu từ bò ra khỏi phế tích, tứ ca kia thấy cha mình không sao thì lập tức tới đỡ người dậy:
- Cha, chúng ta rút lui đi.
Nơi này không chống đỡ nổi đâu!
Chỉ thấy tóc giả dùng để che đầu hói của lão già rơi lệch sang một bên, trông vô cùng buồn cười.
Ông ta lạnh lùng nói:
- Rút lui? Đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhận ra? Đây là âm mưu của dòng chính! Hơn cả ngàn binh sĩ ở phía Tông Thừa cũng chẳng ngăn nổi một siêu phàm giả.
Dù siêu phàm giả có lợi hại hơn nữa thì tinh thần lực cũng không vô tận.
Nhưng tên siêu phàm giả này thì sao? Rõ ràng là Tông Thừa muốn lợi dụng đối phương để bài trừ phe đối lập!
Sắc mặt tứ ca âm trầm.
Vừa rồi Tông Thừa tiến vào trận địa lại lập tức chạy đi đã khiến hắn cảm thấy không bình thường.
Sắc mặt lão già âm trầm:
- Thằng ranh con Tông Thừa đã không xem chúng ta ra gì, vậy đừng trách chúng ta ăn miếng trả miếng! Gọi cho dòng bốn, bây giờ chúng ta sẽ liên hợp với họ để đối kháng dòng chính!
Không thể không nói, Tông thị đã nội đấu nhiều năm, bây giờ Nhâm Tiểu Túc lại tập kích hàng rào 146, điều Tông Thừa nghĩ tới là dụ Nhâm Tiểu Túc giết dòng ba và dòng bốn, dùng lực lượng của hai dòng này kéo chết luôn cả Nhâm Tiểu Túc.
Mà sau khi bị lừa, dòng ba không chạy trốn, càng không tập kết lực lượng truy đuổi Nhâm Tiểu Túc, lại đi cấu kết với một dòng khác để bắt đầu trả thù!
Nhưng khi điện thoại gọi tới dòng bốn kia thì họ liên nghe được âm thanh lo lắng:
- Tên khốn kiếp Tông Thừa kia dẫn siêu phàm giả tới trang viên của chúng, mau tới đây trợ giúp đi!
Dòng ba im lặng như tờ, xem ra dòng bốn cũng xong rồi…
Hàng rào 146 triệt để lâm vào hỗn loạn, nguyên nhân Tông Thừa ù tai là vì tiếng nổ mạnh vang lên không dứt xung quanh hắn.
Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, thấy rõ được người mặc thiết giáp đang đuổi theo mình, bất quá dường như tốc độ đã chậm lại.
Tông Thừa thầm cười lạnh, hắn cả thấy hẳn là kế hoạch của mình đã thành công.
Lúc này Tông Thừa không sợ bị Nhâm Tiểu Túc lừa nữa.
Chung quy đối phương đã chiến đấu lâu như vậy, dù là thần tiên cũng biết mệt!
Tông Thừa lấy điện thoại ra, gọi cho lão gia tử nhà mình.
Điện thoại vừa thông đã nghe tiếng Tông Thừa vang lên:
- Cha, Nhâm Tiểu Túc kia hẳn đã là nỏ mạnh hết đà.
Hiện tại ta dẫn hắn tới trang viên của mình, các ngươi mau chóng làm tốt công tác chiến đấu, sau đó lập tức thu thập tài nguyên của dòng ba và dòng bốn.
Đầu dây bên kia là âm thanh già nua gào thét:
- Ngươi đừng có dẫn hắn tới đây
Chỉ là bấy giờ, Tông Thừa đang bị ù tai nên không nghe được gì cả.
Hắn vẫn nói:
- Được, bây giờ ta dẫn hắn tới!
Nói xong, Tông Thừa cúp máy, chuyên tâm lái xe.
Hắn nhìn thoáng qua biểu tượng bình xăng trước mặt, xăng đã sắp hết nhưng đủ để hắn trước cửa trang viên nhà mình!
Chỉ là trên đường đi, bỗng nhiên trong lòng Tông Thừa có dự cảm chẳng lành, chỉ thấy Ám ảnh chi môn xuất hiện bên cạnh hắn, một đao chém ra.
Tông Thừa thầm kinh hãi, khi Hắc đao biến mất, hắn lập tức kiểm tra miệng vết thương của mình.
Kết quả phát hiện chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tông Thừa thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương thất thủ rồi.
Nhưng không chờ hắn kịp suy nghĩ nhiều, Ám ảnh chi môn lần nữa mở ra, một đao nữa lại chém tới, để lại miệng vết thương không nặng không nhẹ trên người Tông Thừa.
Bấy giờ Tông Thừa cũng hiểu, đối phương đang muốn tra tấn hắn!
Rõ ràng Nhâm Tiểu Túc nắm chắc sẽ giết được hắn nhưng lại chẳng nóng lòng.
Lúc này, cảm giác khuất nhục dân lên trong lòng Tông Thừa, đây là lần đầu hắn đối mặt với tình huống này.
Có điều Tông Thừa không còn cách nào khác, chỉ có thể giẫm chân ga cố gắng chạy nhanh hơn.
Giờ khắc này, Trịnh Viễn Đông đứng trên một tòa nhà cao tầng, kinh ngạc quan sát hết thảy, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi bối rối.
Lúc trước, Trịnh Viễn Đông cảm thấy bản thân đã đánh giá cao Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng bây giờ, gián điệp của Khánh thị có chút khó tin: Chỉ một siêu phàm giả lại có thể treo ngược cả hàng rào 146 của Tông thị lên mà đánh?
Trịnh Viễn Đông biết trong chuyện này có rất nhiều âm mưu.
Ví dụ Nhâm Tiểu Túc tấn công trụ sở Tông thị khiến tất cả kế hoạch của kẻ địch bị nhiễu loạn.
Từ đó, binh sĩ tản ra sẽ quay về viện trợ, thế nhưng đối phương không có tính cơ động tốt như Nhâm Tiểu Túc, chỉ có thể tới từng đợt nhỏ mà thôi.
Đương nhiên, nếu Nhâm Tiểu Túc không đủ sức mạnh sẽ không làm được như vậy.
Trịnh Viễn Đông tận mắt nhìn nhưng chẳng biết Nhâm Tiểu Túc dùng cách gì lại có thể nổ tung cả một trận địa của Tông thị.
Hơn nữa, vũ khí nóng chẳng là gì trước mặt thiết giáp và đoàn tàu hơi nước cả.
Bấy giờ, Trịnh Viễn Đông chạy tới trang viên của dòng chính Tông thị.
Mắt thấy dòng ba và dòng bốn bị hủy, hẳn mục tiêu kế tiếp sẽ là dòng chính.
Thế nhưng điều khiến Trịnh Viễn Đông lo lắng là, Nhâm Tiểu Túc phá hủy dòng ba và dòng bốn đã mất một tí thời gian.
Cho nên, hẳn dòng chính Tông thị đã tập hợp được một ít tàn binh rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận