Đệ Nhất Danh Sách

Chương 489: Người Quen - Chu Nghênh Tuyết


Tiên sinh kể chuyện nói thế khiến Nhâm Tiểu Túc có phần dở khóc dở cười. Từ khi nào hắn lại đánh chủ ý lên cháu gái lão đầu này vậy?
Căn bản là không có gì hết á!
Bất quá lúc này cả hai đều chú ý tới tình hình chiến đấu phía bên hàng rào, âm thanh kịch liệt bên trong không hề buông lỏng theo thời gian mà ngược lại càng ngày nghe càng nghiêm trọng hơn.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, trận chiến ở hàng rào 63 có thể kết thúc nhanh chóng đều nhờ Nhâm Tiểu Túc đột nhiên gia nhập. Chung quy, người của tiểu đội Hoàng Hôn không kém. Làm không tốt, dù là siêu phàm giả đụng phải đội viên Hoàng Hôn cũng có thể bị lật thuyền trong mương.
Đại khí vì Hỏa Chủng có thể tạo thêm người mới nên số lượng luôn là ưu thế lớn của họ.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Oan oan tương báo biết khi nào mới dứt?
Kết quả, tiên sinh kể chuyện đang tập trung theo dõi tình hình chiến đấu lại nghiệm mặt nói:
- Đây không phải thù hận mà là sự tranh đấu vì con đường tín niệm của hai tổ chức. Ngươi phải hiểu, nếu không có tín niệm riêng, họ khó lòng được xưng là tổ chức.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
Đây đại khái là căn nguyên cho mâu thuẫn của Khánh Chẩn và Tên Côn Đồ. Khánh Chẩn xem năng lượng hạt nhân như món quà thiên nhiên ban tặng. Hắn cảm thấy nhân loại có thể sử dụng thứ này để phát triển.
Mà Tên Côn Đồ lại cảm thấy nhân loại không đủ khả năng nắm giữ vũ khí có năng lượng tự hủy diệt họ. Vì con người tham lam không có tiết chế. Dù Khánh Chẩn cam đoan sẽ không sử dụng vào mục đích xấu xa nhưng hậu đại của hắn thì sao?
Còn có cứ điểm 178 nữa, nếu không phải trong lòng đám hán tử đó luôn tâm niệm thủ vệ hàng rào thì liệu ý chí của họ có mạnh mẽ được vậy chăng.
Bất quá đây không phải những chuyện Nhâm Tiểu Túc cần suy nghĩ, hắn không cần thành lập tổ chức gì cả. Cho nên những chuyện này hắn đấu cần để tâm tới.
Lúc này, tiếng vang từ trận chiến ngày càng lớn. Lưu dân trong thị trấn ùa nhau ra đường quan sát.
Bên trong hàng rào như bị vô số đại hảo hừng hực thiêu đối. Ánh lửa bay lên trời cao chiếu rọi một màu đỏ tươi lên quần áo của lưu dân.
- Dường như An Kinh tự không chiếm được tiện nghi…
Tiên sinh kể chuyện thở dài.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Lão gia tử, ngươi đứng về phía An Kinh tự?
Tiên sinh kể chuyện cười nói:
- Chung quy rất khó để người bình thường có hảo cảm với tổ chức như công ty Hỏa Chủng. Mặc kệ trước kia thế nào, bây giờ Hỏa Chủng đi trên đường chế tạo gen chẳng khác nào tẩu hỏa nhập ma rồi.
- Ý ngài là, trước đây Hỏa Chủng cũng không tệ lắm?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
- Tuy trước tai biến họ có phần cực đoan nhưng tốt xấu gì cũng xem như biết tự kiềm chế…
Tiên sinh kể chuyện nói tiếp:
- Có điều từ sau tai biến, thế giới không còn trật tự, dã tâm bành trướng của họ lại dần lớn lên.
Nhâm Tiểu Túc nói thầm:
- Ta cũng không thấy họ có bao nhiêu lợi hại…
Tiên sinh kể chuyện như bị nghẹn họng, tức giận nói:
- Một tổ chức có thể xâm nhập vào tất cả các hàng rào và khống chế hơn mười hàng rào sao có thể không lợi hại? Ngươi cảm thấy đối phương không lợi hại vì mấy người bị ngươi giết à? Ngươi cảm thấy mấy người kia không lợi hại, nhưng nếu đối mặt với một tổ đội tác chiến trăm người thì sao? Một tổ chức có thể tạo ra vô số chiến sĩ siêu cấp, ngàn vạn lần không thể dùng thực lực cá thể để bình luận về nó. Ngươi còn phải xem xét số lượng nữa.
Nhâm Tiểu Túc chậc chậc miệng:
- Được rồi…
Vừa dứt lời, đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nghe được thông báo từ cung điện:
“Nhiệm vụ, thu nhận người bị thương trong ba ngày.”
Nhâm Tiểu Túc nghe xong mà ngây ngẩn cả ngày. Đã hai tháng rồi cung điện không phát nhiệm vụ cho hắn. Phải biết mấy hôm trước khi thấy lão già vẽ đường và người điều khiển kim loại, Nhâm Tiểu Túc thật sự rất muốn phục chế năng lực của họ.
Có kỹ năng vẽ rồng đó rồi, về sau đi trêu chọc sấp nhỏ sẽ vui lắm đây! Khục khục, hắn nghĩ hơi xa rồi!
Muốn thì muốn như vậy thôi. Không có đồ phổ thì học kiểu gì. Cho nên hắn cần nhận nhiệm vụ từ cung điện.
Bất quá, đột nhiên cung điện kêu hắn thu giữ người bị thương thì chắc chắn sẽ có nguyên nhân…
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy, tiên sinh kể chuyện ở sau lưng hắn hỏi:
- Ngươi đi đâu á? Không phải ngươi bảo không lội vào vũng nước đục này mà?
Nhâm Tiểu Túc tức giận:
- Ta đi ngủ!
Không phải hắn muốn lội vào mà nhìn ý tứ cung điện, rõ ràng là nước lụt tới nhà hắn luôn rồi!
Một đường trở về, Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua lưu dân xem náo nhiệt. Buổi tối lưu dân không có gì giải trí, lại thấy trong hàng rào có đánh nhau, họ còn ước người ta đánh nhau lâu lâu tí nữa kia kìa.
Dù sao từ trước tới nay mấy đại nhân vật đều chướng mắt thị trấn. Ngẫu nhiên có chiến tranh, thế lực đối địch sẽ không liên lụy tới lưu dân. Vì tất cả đều cần lưu dân làm việc cho mình, nhà xưởng không thể không có người làm việc a!
Nhâm Tiểu Túc đi tới cửa nhà mình. Đầu tiên hắn kiểm tra cửa lớn, khóa vẫn hoàn hảo như trước, nhưng thông qua khe cửa hắn có thể ngửi được mùi ngọt tanh, đây là mùi vị của máu.
Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không mở cửa nhà. Vừa đẩy cửa ra liền thấy một thân ảnh chật vật đánh tới chỗ mình. Trong tay đối phương có chủy thủ. Hơn nữa khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, dưới đất lại có thêm hai cây dây leo, dường như muốn quấn vào mắt cá chân hắn.
Nhưng dường như động tác đánh lén động tới vết thương của đối phương nên động tác bị biến dạng. Hơn nữa, dây leo dưới mặt đất cũng vô lực rủ xuống.
Nhâm Tiểu Túc dễ dàng nắm cổ tay giơ chủy thủ của đối phương. Nhâm Tiểu Túc kêu lên một tiếng, cổ tay cực kỳ nhỏ, đúng là cổ tay của nữ nhân rồi.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không phải loại người thương hoa tiếc gì. Lúc này, hắn đánh vào động mạch cổ của đối phương rồi mới ung dung dò xét kẻ xâm lăng.
Vừa thấy liền khiến Nhâm Tiểu Túc giật mình, đối phương là người quen cũ!
Chu Nghênh Tuyết!
Chính là gián điệp từng có mưu đồ tiếp cận và dụ dỗ hắn ở hàng rào 88, cuối cùng bị hắn bắt lại. Sao đối phương có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trong bộ dáng bị trọng thương nữa?
Lúc hàng rào 88 bị phá hủy, Nhâm Tiểu Túc đã bắt giữ Chu Nghênh Tuyết. Bất quá lúc ấy cô nàng này bảo phải về cứu mẹ nên hắn đã thả nàng ra.
Không ngờ hai người họ lại gặp nhau trong trường hợp này.
Nhâm Tiểu Túc khiểng Chu Nghênh Tuyết tới hậu viện, chỉ thấy từng cây khoai tây xạ thủ chẳng khác nào chim cút rụt cổ. Vì Chu Nghênh Tuyết là siêu phàm giả có thể khống chế thực vật nên mới không bị mấy cây khoai tây này đánh chết.
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói với đám khoai tây:
- Nàng có thể khống chế thực vật, các ngươi liền không công kích nàng? Có tiền đồ không vậy?
Kết quả năm cây khoai tây như biết phân biệt nặng nhẹ mà phun mấy củ khoai tây ra. Tựa như lấy lòng Nhâm Tiểu Túc, ta cho ngươi ăn khoai tây nè…
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, cái quái gì thế này.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết bị mình ném qua một bên, sau đó lắng nghe tiếng súng liên tục vang lên từ trong hàng rào. Hẳn là binh sĩ của Vương thị đã bắt đầu ra tay, cho nên tiếng súng trở nên dày đặc hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận