Đệ Nhất Danh Sách

Chương 856: Binh Sĩ Dòng Chính

Lữ đoàn bộ binh số 8 của cứ điểm 178 xuất phát từ hàng rào 133, lần điều động quân đội này, tây bắc thậm chí không chút che giấu, trực tiếp đi tới chiến trường Trung Nguyên.
Mấy tháng thời gian nay, tạp chí hi vọng đã mở hai chi nhánh ở hàng rào 178 và hàng rào 144 tại tây bắc.
Các số báo của tạp chí hi vọng cũng dần xuất hiện tại vùng đất cằn cỗi này.
Đối với chiến cuộc Trung Nguyên mà nói, người tây bắc tuyên bố hỗ trợ khiến tinh thần mọi người đều phấn khởi.
Liên minh hàng rào thành lập hơn hai trăm năm, đây là lần đầu người Trung Nguyên lần nữa đoàn kết chống lại kẻ thù ngoại lai.
Mảnh đất này tồn tại dằng dặc theo năm thói, văn hóa cũng xuất hiện sự phân cách nhất định.
Dưới sự chi phối của các tập đoàn, rất nhiều người gần như đã quân trước tai biến họ kỳ thật là đồng bào của nhau.
Hẳn nên là một dân tộc đoàn kết mới đúng.
Mà bây giờ, hành vi người phương bắc tàn sát hàng loạt dân trong thành, tựa hồ đã chọc giận hết thảy.
Mấy chữ như “phấn khởi”, “tất thắng” cũng dần xuất hiện nhiều hơn trên tạp chí hi vọng.
Cứ điểm 178 đồng ý cho đám Vương Uẩn cùng đồng hành tới Trung Nguyên.
Tuy nhiên tạm thời chưa trao quân hàm cho đám người Vương Uẩn, Quý Tử Ngang.
Dường như phải chờ trận chiến ở phương bắc kết thúc mới tính tới.
Trên đường hành quân, khiến người ta ngoài ý muốn là Vương Uẩn cùng Trương Tiểu Mãn lại thành vô cùng thân thiết.
Kỳ thật này tính cách hai người khác hẳn phải bất đồng, hơn nữa cách sống cũng chẳng giống nhau, cơ mà chẳng hiểu vì sao hết lần này tới lần khác họ liền biến thành bằng hữu!
Là vì Vương Uẩn thích tây bắc hào sảng sao? Không phải.
Là vì Trương Tiểu Mãn nhiệt tình hiếu khách sao? Cũng không phải.
Là bởi vì hai người bọn họ đều có điểm chung là đại lừa dối độc miệng...
Tình bạn thế này không dễ có, hoàn toàn dựa vào đại lừa dối mà duy trì.
Vương Uẩn ngồi trên xe hỏi:
- Lúc trước đại lừa dối nói ngươi là đoàn trưởng, sao thăng quan thăng nhanh như vậy? Ngươi nói cha ngươi làm trong nhà xưởng à, chẳng lẽ làm trong nhà xưởng sản xuất vũ khí không, dựa vào đây ngươi mới được thăng chức?
Quý Tử Ngang quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Mãn, hắn vô cùng cảm thấy hứng thú với việc này, bởi vì hắn muốn biết sự phân hóa tập quyền ở tây bắc thế nào.
- Không phải, các ngươi đừng nghĩ vậy…
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Cha ta làm trong nhà xưởng sản xuất vớ a.
Ta lên làm lữ trưởng chỉ mất vài ngày thôi.
Các ngươi có thể dẫn một đội bộ binh đánh thắng cả trận không? Ta chính là chỉ huy thiên tài đó!
Lời này nói ra, Vương Uẩn cùng Quý Tử Ngang ngây ngẩn cả người.
Dường như việc Trương Tiểu Mãn được lên làm lữ trưởng là có ẩn tình gì đó?
Trương Tiểu Mãn hắc hắc nở nụ cười:
- Tuy Trương Tiểu Mãn ta thích khoác lác, nhưng cân lượng mình bao nhiêu ta vẫn rất rõ ràng.
Trước kia dẫn theo Tiêm Đao Liên coi như cũng được, sau khi trở thành đoàn trưởng ta cảm thấy thứ cần phải học tập rất nhiều.
Lúc này vừa học được làm thế nào mới là đoàn trưởng tốt thì đột nhiên trở thành lữ trưởng, còn muốn mang binh đi đánh thắng trận, bây giờ lại dẫn quân đi đánh trận tiếp này, cũng không biết bây giờ có được như lần trước không nữa.
- Chẳng lẽ 178 cứ điểm cho ngươi tới Trung Nguyên là có mục đích khác?
Quý Tử Ngang nghi ngờ nói:
- Này không ổn đâu, hiện giờ Trung Nguyên đối mặt với chiến tranh, cần đoàn kết một lòng, tây bắc không dính líu gì tới chiến tranh giữa các tập đoàn, lúc này bắc tiến hẳn là có kế hoạch gì đó nhỉ…
- Đừng đừng đừng, ngươi nghĩ quá lên rồi…
Trương Tiểu Mãn vui tươi hớn hở cười nói:
- Trước tiên ta hỏi các ngươi một vấn đề, Thiếu soái chúng ta bây giờ đang ở đâu?
- Trung Nguyên a, chúng ta được chính là hắn cứu ra…
Vương Uẩn nói.
- Cái này đúng rồi, kỳ thật ngay từ đầu ta cũng nghĩ không thông vì sao tư lệnh muốn ta đi Trung Nguyên.
Về sau ta nhận ra, số binh sĩ này không phải cho ta mà là cho Thiếu soái….
Hai mắt Trương Tiểu Mãn lóe sáng lập loè:
- Nếu như an bài tướng lãnh nổi tiếng từ xưa đi Trung Nguyên, đến lúc đó lão tướng có kinh nghiệm nói không chừng sẽ không nghe theo sự sắp xếp của Thiếu soái.
Thế nhưng ta không giống vậy, Tư lệnh biết ta chắc chắn sẽ không chống đối Thiếu soái nên mới để cho ta đi.
Những lữ trưởng khác, tỷ như đám người Chu Ứng Long, Sài Chí Long đều là nhân vật mang binh đánh giặc nhiều năm, đã sớm có khả năng hàng quân độc lập.
Cho nên khi ấy chưa chắc họ sẽ nghe theo Nhâm Tiểu Túc.
Không phải họ không thích Nhâm Tiểu Túc hay không chấp nhận thân phận của hắn mà là họ tự có chủ kiến của mình.
Nhưng Trương Tiểu Mãn lại khác, đầu tiên thằng này được đề bạt quá nhanh, chính hắn còn chột dạ kia mà.
Hơn nữa khi còn ở Tiêm Đao Liên hắn luôn nghe theo Nhâm Tiểu Túc chỉ huy, chức Đại đội trưởng chỉ đơn giản là trên danh nghĩa mà thôi
Cho nên Trương Tiểu Mãn liền nhận ra dụng ý của Tư lệnh lần này, không phải ngài tín nhiệm tài chỉ huy của hắn đâu nha! Rõ ràng muốn hắn đem binh tới cho Nhâm Tiểu Túc mà!
Mà hắn Trương Tiểu Mãn, ban đầu ở Tiêm Đao Liên kỳ thật đã trở thành dòng chính của Nhâm Tiểu Túc rồi...
Hơn nữa, dưới yêu cầu được đồng hành của Vương Uẩn cùng Quý Tử Ngang, Tư lệnh cũng sảng khoái đồng ý.
Phải biết đây là hai siêu phàm giả á.
Khi nhận được tin Trương Tiểu Mãn thầm nói, Tư lệnh vì muối bồi dưỡng thành viên cho Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Vương Uẩn cùng Quý Tử Ngang đều được Nhâm Tiểu Túc cứu, vốn đã là dòng chính rồi.
Một trận lại một trận, hiện tại Nhâm Tiểu Túc không còn là lính mới, lần đầu ra tiền tuyến nữa.
Hắn đã là quân nhân từng được mài giũa, dù chỉ là từng trong một lữ đoàn bộ binh đi nữa.
Trương Tiểu Mãn đột nhiên hỏi:
- Thiếu soái làm thế nào cứu các ngươi a, trong thư chưa nói, các ngươi nói rõ cho ta nghe đi.
- Lúc ấy hai ta bị giam trong phòng giam cơ mật. đại lừa dối tiến vào thì phát hiện một mình hắn không cứu được…
Vương Uẩn nói đến đây thì tức muốn chết.
Sau đó dựa theo lời Vương Uẩn tường thuật, chuyện hàng rào 31 bị phá hủy thế nào cũng dần hé lộ.
Trương Tiểu Mãn cảm khái tự đáy lòng:
- Thiếu soái thật sự vẫn sinh mãnh như trước a...
Quý Tử Ngang đột nhiên hỏi:
- Ta nghe đại lừa dối nói, Tư lệnh tây bắc các ngươi đều phải xuất thân Tiêm Đao Liên, có thật không vậy? Hiện tại vị Thiếu soái kia cũng từ Tiêm Đao Liên ra?
- Việc này xem như ngươi hỏi đúng người…
Trương Tiểu Mãn hào hứng tới đỏ mặt:
- Kẻ hèn này bất tài, lúc ấy chính là Đại đội trưởng Tiêm Đao Liên của Thiếu soái! Chúng ta đi theo Thiếu soái một đường từ Thập Xuyên trấn đánh tới hàng rào 146 ở phương bắc đấy...
- Đợi một chút…
Quý Tử Ngang sửng sốt một chút:
- Ngươi là Đại đội trưởng của hắn, tại sao lại là ngươi đi theo hắn đánh tới phương bắc...
- Khục khục, những chi tiết này cũng không quan trọng lắm…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Bỏ qua mấy chi tiết vặt vãnh đi, lúc trước chúng ta thật sự từng vào sinh ra tử với hắn.
Bất quá ngươi biết vì sao Tây bắc phục hắn chỉ sau một trận đánh kia không?
- Bởi vì một mình hắn đánh nát 146 hiệu hàng rào?
Vương Uẩn hỏi.
- Không phải…
Trương Tiểu Mãn lắc đầu nói:
- Siêu phàm giả cường đại không nhiều lắm, nhưng không tính là ít.
Chẳng lẽ chỉ cần là người cường đại thì mặc định chúng ta phải phục sao? Cũng không.
Chúng ta phục hắn, là bởi vì hắn từng nói với chúng ta, một người cũng không được chết.
Sau đó cả Tiêm Đao Liên thật sự không có ai chết cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận