Đệ Nhất Danh Sách

Chương 852: Tận Mắt Nhìn Thấy Chưa Chắc Là Thật

Sau khi Nhâm Tiểu Túc trở về, hắn vẫn bận rộn như trước. Không ngừng có binh sĩ chủ lực của Hỏa Chủng tập kết và lao tới tiền tuyến phương bắc.
Nhưng ngược lại với không khí bận rộn ở nơi tập kết, trạm y tế ngược lại khá là nhàn rỗi.
Không có thương binh, không ai khóc hô kêu gọi bác sĩ, trong trạm y tế cũng không có tiếng kêu rên. Thương binh được cứu chữa đang ở trong trạm y tế đánh bài, điều này khiến các bác sĩ cảm thấy có phần không thích ứng kịp….
Họ nhìn thương binh ngồi dưới đất đánh bài, nếu không vì duy trì hình tượng bác sĩ thì chắc đã nhảy vào chơi chung luôn rồi.
- Không phải nói vừa giết xong đám mọi rợ ở Đại Thạch Sơn à, sao không có thương binh nào hết vậy?
Viện trưởng trạm y tế nghi ngờ. Thế nhưng hắn không thể gọi cho tiền tuyến hỏi. Đến lúc đó hắn phải nói lý do gì để gọi qua đây? Chất vấn vì sao không có ai bị thương hả? Vô duyên quá chừng.
Bất quá mọi người đều biết thời gian nhàn rỗi chỉ ngắn ngủi thôi. Tương lai sẽ càng có nhiều thương binh được đưa tới, họ chỉ có thể thừa dịp thời gian này để điều chỉnh tinh thần và trạng thái. Đây mới là chuyện nên làm.
Đối mặt với chuyện này, Nhâm Tiểu Túc chắc chắn là người khó chịu nhất. Trải qua khoảng thời gian thu thập cảm tạ tệ vừa rồi, hiện tại Nhâm Tiểu Túc đột nhiên không làm được gì thì lại chẳng khó chịu!
Vì thế, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu đi kiểm tra từng phòng, thấy một ít người không được bôi Hắc dược hay thương binh chưa khỏi hẳn thì chạy tới hỏi:
- Ta thấy vết thương của ngươi chưa được xử lý tốt. Chúng ta mở ra khâu lại nhé?
Sắc mặt thương binh kia nhất thời thay đổi:
- Cảm ơn ngài, cơ mà không cần đâu…
“Điểm cảm tạ tới từ Lưu Thừa Dương, +1!”
Một khắc này, thương binh cảm giác ánh mắt thiếu niên trước mắt sáng rực!
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc không ngờ như vậy cũng kiếm được cảm tạ tệ. Hắn quay người nhìn những thương binh khác, phải biết hiện tại có không ít thương binh vẫn trong trạng thái đang khôi phục!
Nhận ra điều này, Nhâm Tiểu Túc không ngừng thăm viếng từng phòng. Trạm y tế nhất thời lâm vào cảnh gà bay chó sủa, mãi tới khi một bác sĩ tức giận tìm tới cửa:
- Ta biết y thuật ngài rất tốt, thương binh được bác sĩ Ba Ngôi các ngài chữa trị rất nhanh sẽ khỏi. Thế nhưng ngài không thể nói với thương binh, vết thương của họ được xử lý không tốt chứ, như thế có khác nào vũ nhục những bác sĩ khác?
Bên cạnh là vài bác sĩ đi theo trợn mắt nhìn, nhiều người cảm thấy bị Nhâm Tiểu Túc nhục nhãn nên không khỏi tức giận.
- Khục khục, không có không có, thật sự không có…
Nhâm Tiểu Túc có hơi xấu hổ, hắn nhanh chóng giải thích một phen. Việc thu thập cảm tạ tệ cũng tạm thời bị bỏ dở.
Sau khi trở lại phòng, Vương Kinh nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Không cần gấp, hiện tại chiến sự phương bắc kịch liệt vô cùng. Binh chủ lực không ngừng tập kết về nơi đó, trạm y tế cũng rất nhanh được chuyển qua đó thôi. Khi ấy chúng ta sẽ thấy thêm nhiều sự thảm thiết của chiến tranh, không cần lo bản thân quá rảnh.
Trạm y tế cách tiền tuyến hơn 100 ki lô mét . Nếu thương binh di chuyển hết quãng đường này thì e rằng dù là trinh nữ cũng đã thành đàn bà rồi.
Bấy giờ, âm thanh huyên náo vang lên. Mọi người trong trạm vệ sinh đều kinh ngạc nhìn sang. Tuy mỗi ngày đều có xe đưa nước tới đây nhưng động tĩnh chưa bao giờ lớn như thế. Chung quy binh sĩ Hỏa Chủng đa phần đều rất lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Nhâm Tiểu Túc đi ra, thấy rõ một đoàn xe thật dài đang tiến vào trạm y tế, sau khi được kiểm tra thì cho vào.
Mấy chiếc xe này đều có biểu tượng của tập đoàn Thanh Hòa!
- Ta nhớ ra rồi, lúc trước trên báo có nói Thanh Hòa viện trợ Hỏa Chủng mà. Một mặt là việc trợ vật tư, mặt khác là để cảnh vệ Lạc thành bắc tiến, tham gia chiến sự…
Lương Sách hưng phấn:
- Nghe đồng tác phong của đại học Thanh Hòa rất cởi mở và đi trước thời đại. Bây giờ mới chính thức được diện kiến.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận liếc nhìn nhau, hai người họ từng dạo một vòng trong Thanh Hòa rồi. Trong trận chiến Lạc thành lúc trước, thanh danh của họ lan rộng. Tập đoàn Thanh Hòa thậm chí còn dựng hai pho tượng của họ ở phố Vọng Xuân Môn nữa.
Hiện tại sinh viên Thanh Hòa tới, lỡ họ nhận ra hai người thì sao!
Bất quá khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, sau khi đám sinh viên xuống xe liền ôm vật tư trực tiếp chạy vào trạm y tế.
Dương Tiểu Cận thấp giọng:
- Không cần lo, đều là sinh viên năm tư, hẳn không nhận ra chúng ta đâu.
Lúc trước hai người họ từng học ở Thanh Hòa, dù là Nhâm Tiểu Túc hay Dương Tiểu Cận chỉ mới học năm nhất. Dương Tiểu Cận lúc đi học vốn khiêm tốn lại ít giao tiếp với những người khác. Lúc Nhâm Tiểu Túc cứu Thanh Hòa cũng mặc một lớp thiết giáp nên đối phương dù biết chuyện của họ cũng chưa chắc nhận ra họ.
Nghe Dương Tiểu Cận nói vậy, Nhâm Tiểu Túc cũng yên lòng.
Mấy trăm sinh viên họ kích động tới trước của trạm y tế, họ nhìn Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận có phần do dự. Hai người họ không khoác áo blouse trắng lại quá trẻ.
Bất quá việc này cũng không liên quan gì tới đám sinh viên. Chuyện quan trọng nhất hẳn là đưa số vật tư này tới tay các bác sĩ.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận trực tiếp về phòng đọc báo uống trà. Vì phòng cấp cứu của họ quan trọng nhất nên được an bài ở gần cửa chính.
Đám sinh viên lần lượt tiến vào trạm y tế, biểu tình mỗi người đều hưng phấn vô cùng.
Thế nhưng khi thấy cảnh tượng trong trạm y tế, cả bọn không khỏi ngây ngẩn cả người. Trong tưởng tượng của họ, nơi này hẳn chẳng khác nào luyện ngục nhân gian, có vô số thương binh vì không có giường nằm mà rải rác trên hành lang, còn có tiếng kêu than của vô số người.
Bác sĩ trong trạm y tế cũng vô cùng bận rộn chứ.
Cơ mà trước mặt họ hiện tại lại là hành lang trống rỗng, bác sĩ ngồi trong phòng làm việc vừa đọc báo vừa uống trà, thậm chí trong hành lang còn vọng ra âm thanh kỳ quái.
- Gọi đất chủ.
- Đập đất chủ.
- Ta tới.
- Đập đất chủ!
- Con ba!
- Tới rồi!
Đám học sinh ôm thùng giấy chen chúc trong hành lang có phần không biết làm sao. Có người thấy Nhâm Tiểu Túc đang đọc báo thì hỏi:
- Các ngươi là nhân viên công tác ở trạm y tế à?
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Là ta, các ngươi tới viện trợ vật tư hả. Cám ơn rất nhiều. Bất quá phải chờ Viện trưởng tới nghiệm thu cái đã.
Thế nhưng chuyện không ngờ tới lại xảy ra, một nam sinh viên lên tiếng chất vấn:
- Không phải bảo tiền tuyến chiến tranh căng thẳng lắm à. Vậy bây giờ thương binh đâu, sao thương binh ít quá vậy. Bác sĩ cũng chẳng chịu làm việc. Các ngươi lừa gạt chúng ta hả?! Chúng ta đi một đoạn đường xa tới đây đưa vật tư đâu phải để các người đọc báo uống trà.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Ta biết các vị đều có lòng tốt, thế nhưng mắt thấy cũng chưa phải sự thật. Tốt nhất vẫn nên chờ Viện trưởng tới rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận