Đệ Nhất Danh Sách

Chương 428: Hậu Chiêu Của Tông Thị

Trong hàng rào 111 của Khánh thị, tại trang viên có biểu tượng bạch quả đã hoang phế từ lâu.
Tập đoàn Khánh thị đổi chủ, Khánh Chẩn cũng không vào ở tòa trang viên xa hoa này mà dứt khoát chuyển vào quân doanh, cùng ăn cùng ngủ với binh sĩ nơi đây.
Khánh Chẩn từ chối phần ăn tiểu táo mà nhà ăn chuẩn bị cho mình.
Trước kia, những binh sĩ ủng hộ Khánh Chẩn còn bảo, muốn gặp được Khánh Chẩn khó khăn vô cùng. Kết quả chẳng ngờ, hiện tại ngày nào cũng thấy rồi.
Các tướng lĩnh lén lút thảo luận, bảo Khánh Chẩn thật thương cấp dưới. Rất nhiều người biết việc ăn ngủ cùng cấp dưới có thể thu phục lòng người rất tốt thế nhưng không phải ai cũng làm được.
Những lời thảo luận này tới tai Khánh Chẩn, Khánh Chẩn rất thản nhiên nói, hắn tới ở trong quân doanh là sợ bị ám sát, cùng ăn cùng ngủ với binh sĩ là sợ bị hạ độc…
Nghe vậy, các tướng lĩnh thật không biết nên phản ứng thế nào. Bất quá mọi người đã sớm biết thói quen thuận miệng nói lời thật của trưởng quan nhà mình. Lúc binh biến, Khánh Chẩn cũng với bọn họ, xông lên núi Bạch Quả có thể sẽ chết, nhưng chả phải bọn họ vẫn đi đó ư?
Cho nên, khi các tướng lĩnh biết được sự lo lắng của Khánh Chẩn, cả đám nhao nhao cam đoan quân doanh hàng rào 111 là nơi an toàn nhất. Dù có siêu phàm giả lợi hại xông vào cũng sẽ “có đến mà không có về”.
Khánh Chẩn chỉ có thể lắc đầu cười cười vì hắn biết rõ hiện tại siêu phàm giả khó lường cỡ nào. Hơn nữa, những siêu phàm giả ấy vẫn đang tiếp tục phát triển.
Bấy giờ, Khánh Chẩn đứng trước một sa bàn lớn. Thế nhưng địa thế sa bàn không phải Tây nam mà là sa bàn của Tây bắc, nơi có cứ điểm 178 và Tông thị.
Trên sa bàn, cờ hồng và xanh phân biệt rõ ràng. Tông thị ở phương bắc có cờ màu xanh, cứ điểm 178 ở phía nam là cờ màu đỏ.
Đột nhiên, Khánh Chẩn rút một lá cờ màu đỏ lên, đặt ở hướng bắc, nhưng nhất thời lại không biết nên đặt ở đâu.
La Lam đang liếc mắt đưa tình với nữ thư thư ký bên cạnh thấy vậy thì hỏi:
- Lá cờ này đại biểu cho tổ đội nào?
- Tiêm Đao Liên của tiên phong doanh…
Khánh Chẩn bình tĩnh nói tiếp:
- Nếu ngươi còn quấy rối thư ký của ta, ta sẽ kêu Khánh Vũ ném ngươi ra ngoài.
- Tên tiểu tử Khánh Vũ dám ném ta?
La Lam tùy tiện nói, nói xong lại vỗ mông nữ thư ký, dỗ dành nàng ta xong hắn mới nói với Khánh Chẩn:
- Ngươi không gần nữ sắc, có lợi cho người khác còn chẳng bằng để lại cho ta.
- Hắc dược Nhâm Tiểu Túc cho ngươi đã dùng hết chưa?
Khánh Chẩn lườm La Lam một cái:
- Dùng hết rồi thì ta xem thử ngươi “lợi” thế nào.
Nói tới đây, La Lam bỗng dưng đau lòng:
- Lúc phái Đường Chu tới phương bắc, ta quên nói hắn đòi Hắc dược ở chỗ Nhâm Tiểu Túc. Đúng là tính sai mà!
- Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc đã qua sông Bắc Vịnh, cùng Tiêm Đao Liên tiếp tục đi về hướng bắc…
Khánh Chẩn hời hợt nói tiếp:
- Hắn chỉ cần bất cẩn một chút, chỉ sợ đời này ngươi không còn Hắc dược mà dùng nữa.
- Gì? Hắn tới phương bắc làm chi, chỗ đó đều là binh sĩ của Tông thị…
La Lam kinh ngạc:
- Từ khi nào?
- Hai ngày trước, lần này tin tức truyền tới có chút chậm….
Khánh Chẩn nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Cũng không biết hắn là bất đắc dĩ mới đi hay muốn tự tay giết chết kẻ thù. Cho nên, ngàn vạn lần đừng xem thường quyết tâm báo thù của siêu phàm giả. Đây cũng là nguyên nhân ta chuyển vào quân doanh.
Chuyện Lý Thần Đàn báo thù Lý thị sớm được lưu truyền rộng rãi thành nhiêu phiên bản. Có người của Lý thị truyền đi, cũng có lời đồn từ dân gian. Dù sao cũng là nói, thiếu niên kia kéo ác quỷ từ địa ngục tới mai táng Lý thị. E rằng ngay cả người Trung Nguyên cũng biết việc này.
- Thời đại Chư thần quật khởi a…
Khánh Chẩn thở dài:
- Bên người ta có 2 siêu phàm giả, kết quả một so với một càng thêm yêu tiền.
Chu Kỳ luôn dựa vào ghế ngủ bên cạnh mở mắt:
- Đừng có xiên xỏ ta được không? Ta yêu tiền có gì là sai?
Khánh Chẩn lườm Chu Kỳ, nói tiếp:
- Cho nên bây giờ, tin tức của Nhâm Tiểu Túc đã bại lộ chưa ta không biết, vẫn còn chờ xác định lại. Nhưng chỉ sợ, lần đi về phía bắc này của hắn sẽ khiến Tông thị đau đầu.
La Lam đi tới bên cạnh bàn cát:
- Ngươi cảm thấy hắn sẽ đi đâu?
Khánh Chẩn suy nghĩ một lúc:
- Mặc kệ đi dâu, cuối cùng hắn cũng tự mình xuất hiện trước đám linh cẩu Tông thị kia.
Nói xong, Khánh Chẩn đặt lá cờ màu đỏ nọ vào vị trí của hàng rào 146:
- Thông báo, nếu binh sĩ nằm vùng tại hàng rào 146 gặp Nhâm Tiểu Túc, tận lực giúp đỡ. So sánh ra, ta càng muốn làm láng giềng với đám pháo hôi của cứ điểm 178 kia.
Hàng rào 146 là đại bản doanh của Tông thị, La Lam nghĩ mãi không rõ, vì sao Khánh Chẩn dám nói Nhâm Tiểu Túc sẽ tới đây?
- Ngươi cảm thấy tới cùng, Tông thị và cứ điểm 178, ai thắng ai thua?
Chu Kỳ hiếu kỳ hỏi.
- Hành động co rút phòng tuyến của Tông thị là cực kỳ thông minh, biết rõ nếu phân tán binh lực sẽ khó lòng chống lại cứ điểm 178 ở nơi hoang dã. Còn không bằng quyết chiến tại núi Vũ Xuyên.
Khánh Chẩn cười, lại nói:
- Đến lúc đó, trận chiến chân chính sẽ diễn ra. Dù ngươi có thiết bị thông tin hiện đại tới đâu cũng rất dễ bỏ lỡ tin tức quan trọng trong chiến tranh, cũng rất dễ xuất hiện tình trạng truyền tin nhưng không tới. Hơn nữa, hiện giờ Tông thị nhất định có hậu chiêu. Đám linh cẩu đã rụt rè mấy chục năm, bây giờ lộ ra răng nanh hẳn sẽ có át chủ bài.
- Át chủ bài?
Chu Kỳ hỏi:
- Ngươi cảm thấy Tông thị có thể thắng không?
- Không…
Khánh Chẩn lắc đầu:
- Nếu chỉ như thế thì Tông thị quá xem thường Trương Cảnh Lâm. Ta đoán, hiện giờ hẳn Trương Cảnh Lâm cũng đang chờ át chủ bài của Tông thị. Sau đó tiêu diệt Tông thị tại một khắc này, để đối phương một tay dâng Tây bắc lên cho mình.
La Lam và Chu Kỳ nghe không hiểu ý tứ của Khánh Chẩn, nhưng bọn họ biết, khả năng cao Khánh Chẩn đã đoán được gì đó.
Chu Kỳ nói thầm:
- Giả thần giả quỷ, cũng không cân nhắc tới việc thu thập Dương thị. Ngược lại mỗi ngày đều nhớ thương Tông thị, đúng là rảnh rỗi không có gì làm.
- Dương thị không quá đáng sợ…
Khánh Chẩn bình tĩnh nói.
Vào lúc này, một quan quân đi vào nói:
- Đã hộ tống người đàm phán của Dương thị tới, có cho hắn vào không?
- Ừ, cho hắn vào đi.
Khánh Chẩn nói.
Đại diện đàm phán của Dương thị được hộ tống vào bộ chỉ huy. Bất quá nhìn qua rất thảm, chỉ thấy toàn thân cao thấp của đối phương đều bị trói gô. Đại khái là binh sĩ sợ đối phương sẽ ám sát Khánh Chẩn.
Thế nhưng người đại biểu của Dương thị cũng không tức giận, hắn nịnh nọt cười nói:
- Chào gia chủ Khánh Chẩn, ta đại diện Dương thị tới đàm luận cùng ngài.
- Ta không có thời gian lãng phí với ngươi, có việc gì thì mau nói.
Khánh Chẩn nói như gió thoảng mây bay.
Người đại biểu kia nhìn thoáng qua xung quanh. Vốn hắn muốn mật đàm với Khánh Chẩn, muốn bắt chước phong thái thuyết khách của người xưa. Kết quả sau khi bị trái lại và bị mấy cây súng chĩa vào, hắn thật sự không gồng nổi nữa…
Hắn nói thẳng:
- Dương Lập Thần muốn kết minh với ngài. Hiện giờ hắn muốn trở thành người nắm giữ dương thị. Nếu ngài trợ giúp hắn, sau khi thành công, hắn nguyện ý dâng hàng rào 97 và 99 cho ngài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận