Đệ Nhất Danh Sách

Chương 704: Hình Xăm Của Hỏa Chủng

Tuy người trong nơi cắm trại đều hi vọng có mặt nạ bạc mạnh mẽ cùng đi tới Thánh sơn.
Nhưng bây giờ đối phương lật thuyền trong mương thì chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa.
Âm thanh bước chân dày đặc dần truyền tới, dường như viện quân của nam nhân trung niên đã tới.
Mọi người thầm tiếc hận, mặt nạ bạc lợi hại như thế cũng có ngày này.
Với sức chiến đấu của đối phương, người có thể chính diện đánh thắng hắn rất ít.
Siêu phàm giả tưởng chừng sẽ hiển hách cả đời này lại nửa đường chết non.
Có thể vì quá tự đại nên mới bị người ta ám toán.
- E rằng hắn lành ít dữ nhiều rồi...
Có người nói.
- Ai kêu tự tin quá làm chi.
- Chuẩn bị chiến đấu, ta cảm thấy nói không chừng đối phương cũng sẽ động thủ với chúng ta đấy.
Trong nhất thời, cả đám đều khẩn trương.
Bất quá điều ngoài ý muốn xảy ra, hướng nam nhân trung niên rời đi bỗng vang lên tiếng kêu rên, tiếng súng không dứt.
- A!
Tiếng hét thảm truyền tới, mọi người trong nơi cắm trại không khỏi kinh hãi run lên.
- A!
Một tiếng vang nữa lại truyền tới, mọi người yên lặng nhìn vào bóng đêm.
Theo âm thanh kêu rên mà trong lòng dần ba động.
Trình Vũ đã hiểu, e rằng người vừa kêu thảm kia chính là nam nhân trung niên.
Tiếng kêu rên phập phồng bất định, Trình Vũ thương cảm:
- Này cũng thảm quá rồi…
Mọi người sửng sốt không ngờ tình huống lại xoay ngược.
Mặt nạ bạc tưởng chừng đã hôn mê sao đột nhiên tỉnh lại?
Tình huống hiện tại rõ ràng là nam nhân trung niên kia bị treo ngược lên đánh kia mà!
Có người đột nhiên hối hận, e rằng vừa rồi mặt nạ bạc chỉ giả bộ mà thôi.
Nếu vào thời khắc mấu chốt đó họ ra tay cứu viện chẳng phải sẽ xây dựng được tình hữu nghị à?
Đáng tiếc, trên đời không có nếu như.
Tiếng kêu thảm thiết dần yên tĩnh hơn.
Nhâm Tiểu Túc nằm trong lều không khỏi cảm khái, hắn đã nhận ra người trung niên này chính là gián điệp của Hỏa Chủng. Đối phương đã sớm trong ứng ngoại hợp nhằm tiêu diệt đám người này.
Thế nhưng tương đối e ngại mặt nạ bạc nên mãi vẫn chưa xuất thủ.
Hôm nay, nam nhân trung niên đầu tiên mời ăn, sau khi thấy lão Hứa không ăn thì bắt đầu sử dụng súng gây mê.
Vì phía trên đã nói rõ nhất định phải tìm được mẫu gen của mặt nạ sắt nên tên này quyết định dứt khoát kéo lên lão Hứa đi về phía đồng bọn…
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy nơi này có nhiều siêu phàm giả như thế, nếu nam nhân trung niên không nhắm vào lão Hứa hẳn sẽ không nhận lấy kết cục thảm thương như vừa rồi….
Đương nhiên, hắn hiểu, chỉ sợ Hỏa Chủng muốn lấy được gen của lão Hứa nên mới ra tay vào lúc này.
Chiến đấu nay đã ngừng, mọi người trong khu cắm trại nhìn về hướng đó.
Từ từ, một bóng người hiện ra trong sương mù.
Mặt nạ bạc nhìn hết mọi người trong khu cắm trại như đang cười nhạo họ.
Phải biết, hơn 10 thương binh ở đây là do hắn tự tay cứu về.
Lúc này cả đám chột dạ nên chẳng dám nhìn vào mắt mặt nạ bạc.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không làm màu nữa mà khống chế lão Hứa ném mấy cái huy chương xuống đất.
Trên đó là hình ảnh một ngọn lửa.
Đây là lão Hứa vừa mới lấy được từ trên thi thể đám người kia, cũng chứng minh nam tử trung niên kia chính là gián điệp của Hỏa Chủng.
Trình Vũ đi tới nhặt huy chương lên:
- Đúng là người của Hỏa Chủng a.
Kỳ thật mọi người đã sớm nghĩ tới, nếu có ngươi của tập đoàn tiến vào đục nước béo cò thì mắc gì người của Hỏa Chủng không nghĩ tới?
Sự thật nhiều lần chứng minh, người phụ trách tác chiến của Hỏa Chủng thất sự rất khôn khéo.
Có lẽ đối phương đã sớm chuẩn bị hậu chiêu, chỉ chờ An Kinh tự tiếp tục ra tay mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng rất nhiều người trong đội ngũ sinh ra thoái ý.
Nếu không phải người cầm quyền trong tập đoàn muốn được trường sinh và hạ tử lệnh cho họ thì e rằng họ đã sớm rời đi.
Trình Vũ yên lặng nhìn mọi người trong khu cắm trại.
Cả đám người hoặc ngồi hoặc đứng nhìn về phía bên này.
Bỗng nhiên hắn nghĩ nghĩ gì đó, có khi nào trong đây vẫn còn người của Hỏa Chủng không?
- Mọi người cũng biết, người của Hỏa Chủng đều xăm số hiệu của mình lên phần eo dưới xương sườn.
Dù hắn thuộc cấp bạc nào đi nữa thì phía dưới sườn trái cũng sẽ có hình xăm số hiệu.
Vì thế, để tránh cho việc trong đội ngũ vẫn còn gián điệp của Hỏa Chủng, hôm nay chúng ta cần điều tra một chút, nhìn xem có ai xăm hình dưới xương sườn không.
Việc thành viên Hỏa Chủng xăm hình không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết trở thành người của Hỏa Chủng sẽ được cải tạo gen, mà bước đầu tiên khi trở thành người của Hỏa Chủng là xăm hình số hiệu, đây là điều bắt buộc.
Hơn nữa cách đánh số của Hỏa Chủng cũng khiến người khác đặc biệt.
Vì họ chỉ cần xét nghiệm gen là biết đối phương sẽ phù hợp thành người của T3 hay T5, cho thấy rõ sau này ngươi có thể phát triển tới trình độ nào, sai lầm của việc này cực nhỏ.
Hỏa Chủng luôn cho rằng, thiên phú mỗi người đều có cấp bậc khác nhau và đánh dấu thứ tự từ T1 dần lên cao là T5.
Về phần trên T5 còn cấp bậc nào nữa không thì người ngoài không biết.
Chỉ có người đoán hẳn T6 có tồn tại.
Hiện tại, Trình Vũ tự tra đã xâm phạm quyền riêng tư của rất nhiều người nhưng không ai cự tuyệt cả, cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt.
Dù là nam hay nữ thì mọi người cũng không mong bên cạnh mình có người của Hỏa Chủng.
Quá trình điều tra tiến hành vô cùng thuận lợi.
Trình Vũ và trợ thủ thời thời khắc khắc đều đề phòng gián điệp kia chạy trốn.
Thế nhưng kết quả lại chẳng ai có hình xăm dưới xương sườn cả.
Trình Vũ đột nhiên nói với lão Hứa:
- Mong ngươi hãy kiểm tra xem trên thi thể người trung niên vừa rồi có hình xăm số hiệu không.
Lão Hứa gật đầu rời đi, không qua bao lâu liền cầm một phần da bị lột có xăm chữ T3 1029 về.
Trình Vũ nhẹ nhàng thở ra:
- Nguy cơ tạm thời được giải trừ.
Hắn nhờ lão Hứa đi kiểm tra vì sợ gián điệp của Hỏa Chủng không được xăm hình.
Chung quy việc thành viên Hỏa Chủng có hình xăm ai cũng biết.
Vạn nhất đây là cách Hỏa Chủng dùng để che mờ mắt những người khác thì sao? Sau đó trong lúc bất ngờ chọc cho đối thủ một đao cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Bất quá hiện tại xem ra chỉ cần là người của Hỏa Chủng thì đều có hình xăm. Ít nhất tên trung niên kia có.
- Đợi đã, sao lại thiếu người?
Sau khi kiểm kê lại nhân số:
- Chúng ta không để sót ai cả mà thiếu một người nam nhân.
Không phải là chạy trốn rồi chứ?
Nhâm Tiểu Túc nghe xong thì nhìn mọi người.
Lúc này hắn phát hiện người bị thiếu chẳng phải là thiếu niên lén lút khắc ký hiệu đó sao?
Trình Vũ cũng phát hiện người biến mất là Vương Uẩn.
Hắn đi tới vén lều của Vương Uẩn lên, thấy được Vương Uẩn đang nằm trong lều sủi bọt mép.
Bên cạnh còn sót lại nửa cái bánh quy…
- Chuyện gì vậy?
Trình Vũ sờ động mạch ở cổ của Vương Uẩn:
- Còn sống, nhưng sao tự nhiên hắn ta lại trúng độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận