Đệ Nhất Danh Sách

Chương 835: Ngay Cả Mình Cũng Có Thể Hi Sinh

P5092 nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế thì tức cười:
- Ngươi đúng thật không coi mình là người ngoài!
Có điều nói thì nói, hắn vẫn đưa tờ báo đầu cho Nhâm Tiểu Túc.
Kết quả ở nơi trú quân tạm thời của Hỏa Chủng xuất hiện cảnh tượng kỳ quán.
Thân là trưởng quan cấp bậc tối cao của đội chủ lực Hỏa Chủng, P5092 ngồi trên xe việt dã nhàn nhãn đọc tạp chí.
Mà Nhâm Tiểu Túc với tư cách là nạn dân bị điều động thì ngồi ở ghế tài xế, bắt chéo chân đọc báo!
Trong mắt mọi người, thân phận và địa vị hai người này chênh lệch bất đồng.
Thế nhưng hai người họ dường như cũng không quá để ý, ở chung cực kỳ hòa hợp.
Hơn nữa sau khi P5092 đọc hết một tờ báo sẽ chủ động đưa cho Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc cũng đón lấy như lẽ đương nhiên.
Đám nạn dân xếp hàng lấy cơ nhìn thấy thì không khỏi bối rối.
Đến cùng tiểu tử này có lai lịch gì mà quan hệ cứng thê hả?! Hắn vẫn là nạn dân mà!?
Đừng nói nạn dân, dù là binh sĩ Hỏa Chủng cũng không hiểu gì…
Nhâm Tiểu Túc đọc báo, số tạp chí hôm nay cũng không có gì mới.
Chỉ nói về đội quân chủ lực của Hỏa Chủng chạy tới chiến trường phương bắc.
Tộc đàn phương bắc tiếp xúc với nhất tuyến Bạch Văn Sơn của Vương thị.
Hai bên không ai chiếm được tiện nghi, chỉ đang dò xét nhau mà thôi.
Sau đó là một ít tin tức vụn vặt, tỷ như vật tư đã được Thanh Hòa chuẩn bị xong.
Xế chiều ngày hôm nay nhóm đầu tiên sẽ xuất phát, áp giải hàng hóa không chỉ có vệ binh còn có một ít sinh viên cùng người tình nguyện.
Cảnh vệ Lạc thành tiến bắc phải thương lượng với Hỏa Chủng.
Chung quy binh sĩ của thế lực khác đặt chân vào địa bàn của mình thật sự khiến người ta lo lắng.
Mà phía Vương thị cũng đã cự tuyệt viện trợ của Chu thị.
Mọi người cảm thấy Vương thị cự tuyệt chỉ đơn thuần là không muốn cho Chu thị có lý do tập kết binh vào địa bàn của mình mà thôi.
Bất quá khiến người ta chú ý là Hỏa Chủng không chút do dự đồng ý với sự viện trợ của Lạc thành, để người của Lạc thành bắc tiến.
Hơn nữa còn đồng ý cho vệ binh của Lạc thành tham gia lần chiến tranh chống kẻ địch ngoại lai này.
Phải biết, cùng tham chiến là vấn đề thật sự mẫn cảm.
Việc này đồng nghĩa với Hỏa Chủng để lộ mặt trận phương bắc với Thanh Hòa.
Trước gì quan hệ Thanh Hòa và Hỏa Chủng vốn tốt, thế nhưng mọi người vẫn có phần khó hiểu rốt cục mối quan hệ hai nhà này tốt cỡ nào.
Lúc trước khi Lạc thành gặp nguy cũng đâu thấy Hỏa Chủng ra tay hỗ trợ.
Nhâm Tiểu Túc đọc báo xong thì hỏi:
- Hỏa Chủng các ngươi có phán đoán gì về trận chiến này chưa? Có thắng được không?
- Không phải có thắng được không mà là phải thắng…
P5092 nói.
- Sẽ chết rất nhiều người đúng không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Các ngươi cho phép cảnh vệ Lạc thành tham chiến hẳn cũng cảm thấy lực lượng của mình không đủ dùng nhỉ.
- Không hoàn toàn…
P5092 lắc đầu:
- Hiện tại kẻ địch tới chỉ là binh sĩ tiên phong, rất khó đoán phía sau còn bao nhiêu người… Sao tự nhiên ta lại nói với ngươi!
P5092 không được thảo luận quân tình với Nhâm Tiểu Túc.
Hắn là cấp bậc T5, Nhâm Tiểu Túc sao đủ trình độ trò chuyện với hắn.
P5092 nổi nóng:
- Đọc báo xong thì về xe đi.
- Ta vẫn còn vấn đề muốn hỏi…
Nhâm Tiểu Túc mặc kệ P5 tức giận, hỏi tiếp:
- Ta thấy các ngươi điều mấy trăm nạn dân từ hàng rào 31 về.
Họ là ai, sẽ phải làm những gì?
- Hơn một nửa đều là thợ bảo trì…
P5092 nói:
- Trong chiến tranh, đội cơ giới luôn cần được bảo trì, không thể để xe bị hư.
Những người còn lại là cao tầng Khổng thị, bắt về thẩm vấn, hoặc một ít nhấn viên nghiên cứu.
Nhâm Tiểu Túc thầm tự nhủ, khó trách lúc trước hắn có thấy vài chiếc xe chở tư liệu.
Không ngờ Hỏa Chủng lại thu thập hết thành quả nghiên cứu của Khổng thị luôn.
- Thợ bảo trì phải ra tiền tuyến hả?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Ừ…
P5 gật đầu.
- Chưa chắc họ chịu, ra đó chết người như chơi…
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi.
- Không chịu cũng phải chịu…
P5 lên tiếng với thái độ kiên quyết:
- Vì trận chiến này, chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng hi sinh, vì sao họ không thể?
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, đây mới đúng là bộ dáng Hỏa Chủng nên có.
Hoàn toàn không nhìn người khác vào mắt.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng phát hiện đám người Hỏa Chủng này khá là độc ác.
Họ không chỉ ác với người khác mà còn ác với chính mình.
Vào lúc đụng độ vật thí nghiệm ở hàng rào 74 kia, binh sĩ của Hỏa Chủng khi ấy còn có can đảm ôm thuốc nổ đồng vu quy tận với vật thí nghiệm kia mà.
Hẳn trong mắt Hỏa Chủng, đám vật thí nghiệm và tộc đàn phương bắc chẳng khác gì nhau, đều là dị loại cả.
Mà họ lại là người bảo vệ Trung Nguyên, dù người Trung Nguyên có không tán thành cách làm việc của họ đi nữa…
P5092 nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Có phải ngươi cảm thấy ta làm thế là bất công cho họ không?
Nhâm Tiểu Túc không nói gì.
P5092 nói:
- Trên đời này làm gì có công bằng hay bất công.
Ngươi có từng nghĩ tới, nếu Hỏa Chủng không giữ được phương bắc thì họ cũng sẽ chết đó thôi.
Đến khi ấy, đám dã thú kia xuôi nam, ai sẽ bảo vệ họ? Dựa vào một con hổ giấy như Khổng thị? Hay là Vương thị?
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mấy lời này cũng P5 không có gì sai.
Nếu phương bắc tan vỡ, dù những người này không bị điều động thì kết cục cũng như nhau.
Chỉ là chết sớm hay chết muộn thôi.
P5 nói tiếp:
- Chúng ta đều vì sự sống còn của Trung Nguyên.
Có lẽ ngươi nghĩ, Trung Nguyên nhiều ngươi như thế, căn bản không sợ sẽ chết hết.
Thế nhưng ta lại cảm thấy họ yếu đuối quá mức, chỉ một chút sóng gió cũng chịu không nổi rồi.
Ngươi biết trước tai biến, trong một thành thị có bao nhiêu người không? 10 triệu người! Hiện tại thì sao, một hàng rào chỉ có hơn 100.000 người.
Trước tai biến, văn minh nhân loại mạnh cỡ nào, bây giờ thì sao?
Lời này khiến Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người.
Hắn cảm thấy trước tai biến hẳn thành thị cũng chẳng khác hàng rào là bao.
Thế nhưng một khi so sánh giữa 10 triệu người và 100 ngàn người thì Nhâm Tiểu Túc mới ý thức được đến cùng tai biến có tác động lớn thế nào tới nhân loại.
P5092 cảm khái nói:
- Ngươi vĩnh viễn không biết đến cùng ngày mai sẽ có chuyện gì.
Ta biết những người khác không hiểu, chúng ta cũng không cảm thấy cần phải giải thích với họ.
Khi tai nạn lần nữa hàng lâm, chỉ có tân nhân loại với tố chất thân thể phi thường mới sống sót được.
Không phải ai cũng may mắn như siêu phàm giả, thế nhưng Hỏa Chủng lại muốn chia sẻ sự may mắn này cho mọi người.
Chỉ là hiện tại kỹ thuật này vẫn chưa hoàn thiện mà thôi.
- Được rồi được rồi, ngươi không cần nói với ta nhiều như vậy…
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Ta đâu nói các ngươi sai hay gì.
Kỳ thật ra cũng rất tán đồng với cách làm của Hỏa Chủng.
Ai cũng có trách nhiệm chiến đấu với kẻ địch ngoại lai, đây không phải trách nhiệm của một mình Hỏa Chủng.
Không phải ta cũng sẽ cống hiến một phần sức lực cùng các ngươi đó ư.
Yên tâm, tới lúc đó cứ giao chiến hữu của các ngươi cho ta.
Chỉ cần đó là ngoại thương, hắn vẫn còn một hơi thở, ta sẽ không để hắn chết.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc quay về xe tải, vây vẫy tay:
- Mai gặp.
P5 sửng sốt hơn nửa ngày, sao hai người họ đột nhiên như bạn bè thế này.
Lại còn ngày mai gặp nữa chứ?
Trên đường trở về, dám nạn dân thấy Nhâm Tiểu Túc thật sự là nạn dân đặc biệt nhất trong số các nạn dân.
Rất nhiều binh sĩ Hỏa Chủng thấy Nhâm Tiểu Túc sẽ tới chào hỏi.
Thậm chí còn có Hỏa Chủng mời Nhâm Tiểu Túc hút thuốc nữa!
Người trung niên từng xung đột với Nhâm Tiểu Túc có vài phần sợ hãi.
Tiểu tử này không mang thù đó chứ? Vạn nhất đối phương làm khó dễ gã, e rằng sẽ chẳng ai bênh vực gã đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận