Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1105: Lối Tắt Khác

Gia tộc Lý Thị cùng Lưu thị nắm giữ sinh ý về muối ăn và bông vải.
Luận địa vị tất nhiên Lý thị cao hơn một chút.
Nhâm Tiểu Túc cũng nhìn ra phụ thân Lưu Đình nhỏ tuổi hơn phụ thân Lý Thành Quả một chút.
Hai nhà này xem ra là thế giao.
Cả hai đột nhiên tìm đến chỗ Mai Qua cùng nói về chuyện này, chỉ sợ họ vội vã như vậy là có lý do.
Sau khi trở về, Lý Thành Quả cùng Lưu Đình chắc chắn đã kể lại chuyện bị đánh lén trên đường, cũng nói về ân oán cá nhân của Mai Qua và gia tộc Tudor.
Hiện giờ trong thành trấn lại đột nhiên bị hỏa hoạn, rất nhiều người nói hung thủ là mặt nạ bạc.
Mai Qua cho rằng lão Hứa là tới giết mình, Lý Thành Quả và Lưu Đình nhất định cũng nghĩ vậy.
Cho nên Lý thị và Lưu thị mới vội vàng thúc giục Mai Qua xuất phát đi Đô Thành.
Đây là sợ con trai họ chưa kịp mua Chân Thị Chi Nhãn thì Mai Qua đã bị giết chết...
Lúc này, phụ thân của Lý Thành Quả nói với Mai Qua:
"Ta cũng biết Mai Qua đại nhân gặp một ít phiền toái nhỏ, sẽ lo lắng về vấn đề an toàn trên đường, nhưng về điểm này ngài không cần lo, chúng ta sẽ phái người bảo hộ ngài."

Nghe tới đây, Nhâm Tiểu Túc đã đoán được phán đoán của hắn là đúng.
Cơ mà Lý thị và Lưu thị cứng vậy à, biết rõ Mai Qua là người gia tộc Tudor muốn tiêu diệt nhưng vẫn phái người bảo hộ hắn?
Mai Qua cũng có chút nghi ngờ:
"Bảo hộ thế nào?"
"Thương hội Yorkshire vừa vặn phái người tới Đô Thành mua vàng bạc…”
Phụ thân Lưu Đình nói:
"Đội ngũ rất khổng lồ, chừng mấy trăm người đồng hành, chúng ta an bài hộ vệ lẻn vào trong đó, .
. Âm Thầm bảo hộ Mai Qua đại nhân."

Thế lực của gia tộc Tudor thật sự rất lớn tại vương quốc Vu Sư, cho nên Lý thị cùng Lưu thị dù muốn bảo hộ Mai Qua cũng phải lén lén lút lút.
Mai Qua nghĩ nghĩ rồi nói:
"Các ngươi hi vọng khi nào ta khởi hành?"
"Không bằng ngay bây giờ đi?"
Phụ thân của Lý Thành Quả đề nghị:
"Nhóm thương nhân đã tập kết tại phía bắc Yorkshire.
Vốn sáng nay sẽ khởi hành nhưng ta dặn họ chờ Mai Qua đại nhân một chút."

Mai Qua thầm cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra phụ thân của Lý Thành Quả thật sự lo đêm dài lắm mộng, hi vọng hắn xuất phát càng sớm càng tốt.
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
"Được, để ta thu thập chút đồ rồi lập tức khởi hành."

Nói đến đây, Lý Thành Quả cùng phụ thân của Lưu Đình mới cảm thấy mỹ mãn mà cáo từ.
Hai Miên Dương Nhân ở lại, lúc này Nhâm Tiểu Túc mới kêu hai người đi thu dọn đồ đạc, tránh để cả hai nghe lén hắn nói chuyện với Mai Qua.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
"Ngươi cứ đáp ứng bọn họ như vậy, tôn nghiêm Vu Sư ở đâu, rõ ràng đối phương đang lợi dụng ngươi mà."

"Thân hào địa phương là thế, dù bề ngoài rất tôn kính nhưng đều là tôn kính dành cho tổ chức Vu Sư sau lưng ta chứ không phải cho ta…. "
Mai Qua bất đắc dĩ:
"Tuy Yorkshire là đất phong của ta sáu quận phía nam đều thuộc về….
gia tộc Berkeley."

"Cũng là gia tộc Vu Sư?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Không sai…. "
Mai Qua gật đầu:
"Gia tộc Berkeley cũng là căn cơ ở thế tục của một vị Đại Vu Sư.
Cơ mà quyền hành không quá lớn, chỉ có Chân Thị Chi Nhãn màu vàng thôi.
Trên thực tế, gia tộc Lý Thị cùng Lưu thị đều là công tước của gia tộc Berkeley, tuy địa vị không cao."

"À… "
Nhâm Tiểu Túc đã hiểu.
Lý thị cùng Lưu thị xem ra là bàng chi của gia tộc Berkeley.
Hiện giờ muốn được phía trên coi trọng nên cố gắng bồi dưỡng Vu Sư để nâng cao địa vị bản thân.
Chỉ cần trong nhà họ có Vu Sư, trong gia tộc Berkeley họ sẽ được kính trọng hơn, lợi ích từ đó cũng nhiều hơn.
Trong vương quốc Vu Sư, chỉ có Vu Sư mới có thể tiến nhập xã hội thượng lưu.
Gia tộc Lý Thị cùng gia tộc Lưu thị chẳng qua là đang dành lấy tấm danh thiếp này mà thôi.
Như vậy mới có thể đề cao cấp bậc của họ.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Ta cảm thấy đâu nhất thiết phải đi liền, quá gấp rồi.”

"Được rồi, không cần phải xoắn xuýt việc này… "
Mai Qua cười khổ:
"Thu tiền của người làm việc cho người a.”

"Được rồi… "
Nhâm Tiểu Túc có phần bất đắc dĩ, hắn phải ở đây chờ nữ Vu Sư quay lại nữa.
Bất quá hắn nghĩ, với năng lực của thợ săn tiền thưởng, dù hắn tới Đô Thành thì việc đối phương tìm tới cũng là chuyện nhỏ.
"Ngươi có thứ gì muốn đem theo không?”

Mai Qua hỏi:
"Ta không có gì cần lấy, mang theo vài cuốn sách đọc trên đường là được."

"Ta cũng không có gì muốn lấy hết… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta cũng chỉ muốn lấy vài cuốn sách thôi."
"Đúng rồi, ngươi đang giữ Quy tắc chung Vu Thuật… "
Mai Qua đột nhiên hỏi:
"Đừng đem theo cái đó, nặng lắm.”
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt… Không lẽ cuốn sách mà nữ Vu Sư kia muốn trộm là Quy tắc chung Vu Thuật?
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc còn coi thường lý do của đối phương.
Chung quy Mai Qua đã rời khỏi tháp Vu Sư hơn hai năm, sớm không trộm muộn không trộm, đợi chủ nhà về lại trộm, tính gạt ai vậy hả?
Nhưng nếu thứ đối phương muốn trộm là cuốn sách này thì hợp lý rồi!
Nhâm Tiểu Túc nói với Mai Qua:
"Quy tắc chung Vu Thuật ta vẫn phải mang theo, ta rất thích nó."
Mai Qua kỳ quái nhìn Nhâm Tiểu Túc:
"Không cần ngại, ai cũng biết cuốn sách đó không có gì đáng đọc cả.
Dù ngươi bỏ dở cũng chẳng ai nói gì ngươi đâu.”
"Ta cảm thấy nó rất thú vị… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Ngươi vui là được rồi..."

Trên lưng hai Miên Dương Nhân là ba lô quần áo của Mai Qua, sau khi bọn họ tụ họp cùng Nhâm Tiểu Túc thì nói:
"Mai Qua đại nhân, nữ hầu đã thu thập xong đồ của ngài rồi.
Bây giờ chúng ta lên đường thôi."

Mai Qua nhìn bọn họ một cái:
"Đoạn đường này vất vả cho các ngươi.
Yên tâm, đến Đô Thành ta sẽ dẫn các ngươi tới Chợ đêm ngay.”

"Cảm ơn Mai Qua đại nhân đã thành toàn… "
Lý Thành Quả vui tươi hớn hở cười nói:
"Đúng rồi, Mai Qua đại nhân từng nói sẽ dạy chúng ta niệm chú trên đường, nếu tới Đô Thành mua được Chân Thị Chi Nhãn, chúng ta có thể bắt đầu luyện tập Vu Thuật ngay rồi."

"Không có vấn đề … "
Mai Qua gật gật đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Ngươi cũng theo bọn họ học tập chút đi."

"Ta hả?"
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Ta không học đâu, ngươi dạy hai người bọn họ đi."

Mai Qua sửng sốt:
"Không học? Không phải lúc trước ngươi nói ngươi rất muốn học sao?"
"Quá khó, không học… "
Nhâm Tiểu Túc đã suy nghĩ kỹ, Vu Sư niệm chú để phóng thích Vu Thuật, muốn nâng cao phải kết hợp với minh tưởng.
Mà minh tưởng đồ lại nằm trong tay gia tộc Vu Sư, muốn có được rất phiền.
Hiện giờ hắn thi pháp bằng Trung văn, không cần minh tưởng đồ thì học làm gì.
Tuy phải tìm ra quy tắc của Trung văn thì có phần phiền nhưng ít nhất cũng không phải ăn may mà là nhờ vào chính bản thân.
Lưu Đình nhỏ giọng nói thầm:
"Không ngờ bộ dáng hiếu học lúc trước chỉ là giả vờ, khó trách tại Trung Thổ chỉ có thể làm tôi tớ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận