Đệ Nhất Danh Sách

Chương 707: Điện Thờ


Nhâm Tiểu Túc từng tưởng tượng rất nhiều về kỹ năng mới của hắn. Ví dụ như gia tăng sức mạnh của Tồi thành, đủ để phá hủy một thành phố. Cũng có thể là công cụ dạng cạm bẫy như bụi gai, hoặc như khoai tây xạ thủ cũng được.
Nhưng hắn thật sự không ngờ lại là một kỹ năng hiếm thấy như thế.
Nhâm Tiểu Túc tưởng tượng trong một cuộc chiến ở tương lai, vài trăm tới vài nghìn người đang liều chết xông lên, chỉ có hắn khí định thần nhàn đứng ráy tai trong chiến trường
Nếu hắn là kẻ địch nhất định sẽ rất khó chịu. Trong khi bản thân đang cố gắng đối chiến mà đối phương lại điềm nhiên như không ráy tai, dù là hắn cũng sẽ rất tức giận…
Đại ca ngươi đang làm gì vậy? Đang đánh nhau tự nhiên đi ráy tai là sao? Tôn trọng nhau chút đi được không?!
Vì thế, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hắn nên cẩn thận sử dụng kỹ năng này thì hơn. Chung quy cũng quá kéo cừu hận rồi.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận là hai người đi theo sau cùng của đội ngũ. Hắn muốn thừa dịp những người khác không chú ý tới mà thử nghiệm kỹ năng này một phen.
- Ngươi đánh ta một quyền đi…
Nhâm Tiểu Túc vừa ráy lỗ tai vừa nói:
- Hơi dùng sức một chút.
Dương Tiểu Cận nghe xong cũng không nói nhiều, trực tiếp đánh một quyền về phía Nhâm Tiểu Túc. Nàng cũng như La Lam khi nãy, khi bàn tay trắng nõn còn cách Nhâm Tiểu Túc chừng 30cm thì bị một lực lượng vô hình ngăn lại.
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ cô nương này cũng hung ác thật. Kêu nàng đánh, nàng đánh lại chẳng hề nương tay…
Bất quá, khi nắm tay cách mặt Nhâm Tiểu Túc 30cm cũng chẳng dần lại mà bị bắn về phía sau, Dương Tiểu Cận bị phản lực dội lại.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ, thứ này còn có thể phản lực?
Xem ra kỹ năng ráy tai này thật đúng là một thủ đoạn phòng ngự hữu hiệu.
- Ngươi nhặt tảng đá lên thử chọi ta xem…
Nhâm Tiểu Túc đắc ý nói:
- Dùng thêm chút khí lực.
- Ừ…
Dương Tiểu Cận gật đầu.
Nói xong, Dương Tiểu Cận nhặt một hòn đá lên. Nhâm Tiểu Túc nhìn hòn đá ngày càng gần mình, khi hòn đá cách hắn chừng 30cm thì bỗng dưng hòn đá xuyên qua lớp lá chắn…
“Bụp!”
Hòn đá đập vào ngực Nhâm Tiểu Túc, khiến Nhâm Tiểu Túc ngã ra sau.
Người phía trước nghe được động tĩnh thì nhanh chóng nhìn sang, sợ có người của Hỏa Chủng tới đánh lén. Kết quả Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng đứng lên:
- Không sao, ta ổn!
Mọi người nhìn tảng đá rơi dưới đất rồi nhìn Dương Tiểu Cận. Không ngờ là cặp tiểu tình nhân này cãi nhau. Sau đó cũng không chú ý tới nữa.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày nhìn hòn đá, sau khi tảng đá rời khỏi tay sẽ xuyên qua lớp màn chắn? Điều này có nghĩa, kỹ năng này không thể chặn được hỏa lực.
- Ngươi cầm đá đập vào người ta đi…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Xem ra kỹ năng này chỉ có thể đối phó với loại vũ khí đang cầm trong tay.
Dương Tiểu Cận nhỏ giọng:
- Năng lực mới à? Phục chế từ ai?
- Không có phục chế, là một loại…. bồi thường sau mấy ngày chịu phạt…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Hiện tại xem ra kỹ năng này chỉ có ích cho cận chiến, không thể áp dụng với súng ống đạn dược.
Bây giờ ai sẽ chiến đấu cận thân? Chỉ có thể là siêu phàm giả.
Tỷ như người của Hỏa Chủng hay đám Hứa Hiển Sở vậy.
Vì thế, kỹ năng này chỉ có thể dùng trong trường hợp đặc biệt với một số cá nhân đặc biệt. Bằng không thì hiệu quả còn chẳng bằng thiết giáp nữa.
Đương nhiên, khả năng cao vẫn còn những công dụng khác mà Nhâm Tiểu Túc chưa phát hiện.
Trình Vũ đi phía trước đội ngũ quay đầu nhìn lại, hắn thấy Dương Tiểu Cận cầm tảng đá trong tay thì cảm thán với trợ thủ:
- Đây là cách sống chung của người trẻ tuổi bây giờ à, đúng là nhìn không thấu a…
Rốt cục đội ngũ cũng có thể rời khỏi Thần Trì, tới biên giới Thánh sơn. Bây giờ cả đám người mới dừng bước.
Cùng lúc đó, họ ngạc nhiên phát hiện thực vực trong phạm vi Thánh sơn đều cực kỳ cao lớn, Nhâm Tiểu Túc nhìn một cái cây to hơn bình thường, nhỏ giọng nói:
- Đây là cây rau thơm à… sao cao thế?
Không phải Nhâm Tiểu Túc chưa từng thấy rau thơm mọc trong rừng, nhưng cao lắm cũng chỉ tới eo hắn là cùng.
Hắn bẻ một lá rau thơm thì phát hiện chỗ càng lá đứt gãy tràn ra một loại chất lỏng màu trắng nhũ.
- Không thể ăn…
Nhâm Tiểu Túc nói với Dương Tiểu Cận:
- Phàm là những loài thực vật có chất lỏng màu này thì mười loại hết chín loại có độc. Thực vật nơi này đã tiến hóa nhưng không phải cách tiến hóa mà con người mong muốn.
Thực vật cũng có năng lực phòng ngự, tỷ như rất nhiều loài thực vật vì tránh bị công trùng tấn công thậm chí còn tiến hóa tới mức tỏa ra hương vị kỳ quái và có độc.
Vào lúc này, trong bụi cỏ rậm rạp như có bò sát đang bò tới. Nhâm Tiểu Túc khống chế lão Hứa vọt tới, đám người Trình Vũ theo sát phía sau.
Mọi người đẩy bụi cỏ ra tiến vào trong chừng 100 mét nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp.
- Các ngươi nhìn đi, nơi này có một cái đền…
Có người ngạc nhiên nói.
Mọi người quay lại nhìn thì thấy rõ bên chân người kia có một cái đền nhỏ cao chừng nửa người, bên trong đền là một bức tượng an tĩnh nhắm mắt, tay bắt pháp ấn.
- Có ai nhận ra đây là đền thờ nào không? Thờ thần gì?
Trình Vũ hỏi, trước giờ hắn không hiểu lắm về mấy chuyện tôn giáo này.
- Chưa từng thấy…
Mọi người nhao nhao lắc đầu.
La Lam vui vẻ hớn hở ngồi xổm xuống quan sát:
- Thứ đồ chơi này nhìn rất kỳ quái. Các ngươi nhìn đi, nó có sáu ngón tay.
Trong khi nói chuyện tất cả mọi người nhìn lại, khó trách vừa rồi tất cả mọi người cảm thấy có gì đó không được tự nhiên. Thì ra là trên tay điện thờ này có sự khác lạ. Dưới ngón út của đối phương có thêm một ngón tay mảnh khảnh.
Có người đi tới phía sau sờ thử xem có vật gì không.
Đa phần phía sau điện thờ có giấu trang sức kho báu gì đó tượng trưng cho lục phủ ngũ tạng của điện thờ.
Cho nên phía sáu ngồi đền chắc chắn phải có gì đó, dù quý báu cỡ nào vẫn là đồ cổ vô cùng đáng tiền.
Vào lúc này, một người kinh hoàng lùi về sau và bị vấp vào một cái rễ cây mà té ngửa xuống đất:
- Các ngươi có thấy vừa rồi nó trợn mắt nhìn ta không?
La Lam quay đầu nhìn ánh mắt của tượng thần, lúc này đôi mắt của bức tượng vẫn nhắm như cũ:
- Do ngươi hoảng hốt nhìn nhầm đó, nó có mở mắt đâu.
Vào lúc này, người vừa té đột nhiên nắm lấy cổ họng của mình, huyết lệ chảy ra từ hai khóe mắt.
Người đang sống sờ sờ cứ thế mà chết bất đắc kỳ tử!
Trình Vũ kinh nghi bất định, trợ thủ của hắn muốn tới xem xét nhưng bị Trình Vũ ngăn lại.
Đám người vốn đang nói chuyện líu ríu nay an tĩnh lại. Mọi người nhìn bức tượng thần trong điện thờ, trông nó cứ như đang cười một cách thật quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận