Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1141: Tiểu Mai Thông Suốt!

Mai Qua ngốc nhưng chỉ trên phương diện đối nhân xử thế, do hắn quá dễ tin người thôi, không có nghĩa hắn ngu.
Dọc theo con đường này, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc cứu hắn là tránh Hỏa Trụ Thuật, lần thứ hai là mũi tên Thiết Thai Cung này.
Thiết Thai Cung là thứ gì, Mai Qua có thể dựa vào biểu tình nghiêm túc của Tiễn Vệ Ninh mà đoán ra được.
Còn có mũi tên cắm thật sâu vào đất vốn nhắm tới hắn kia, nếu mà trúng phải, chỉ sợ hắn sẽ bị bắn thủng người mất.
Đối mặt loại cung tiễn này, nếu không cẩn thận phòng bị, dù hắn có Vu Thuật đồng dạng cũng không dùng được, chung quy Vu Sư không có tốc độ phản ứng nhanh như vậy!
Nhưng Nhâm Tiểu Túc cứ như đã biết từ trước, liên tục cứu hắn từ trong nguy cơ sinh tử ra.
Có lẽ một lần thì chưa thể nói rõ gì nhưng nhiều lần đều như vậy, Mai Qua phải suy nghĩ sâu xa hơn.
Đầu tiên hắn nghĩ, lúc trước Nhâm Tiểu Túc bị hắn khống chế cũng đâu có bày ra khả năng phi thường như vậy!
Là Mai Qua xuất thủ quá nhanh khiến Nhâm Tiểu Túc phản ứng không kịp?
Không phải.
Nếu không phải do hắn, vậy là do Nhâm Tiểu Túc rồi.
Nhớ lại khoảng thời gian này, Mai Qua luôn suy nghĩ, dù Nhâm Tiểu Túc bị người đuổi giết cũng không hốt hoảng chút nào.
Hắn cảm thấy người hầu cận này của mình quá là khoác lác, phảng phất như tất cả vương quốc Vu Sư không ai có thể là đối thủ của Nhâm Tiểu Túc, thậm chí còn chẳng coi hắn ra gì.
Nhưng nếu như đặt giải thuyết ngược lại, đối phương không hề khoác lác thì sao... ?
Vậy thì có chút kinh hãi à nha! ?
Mai Qua khó lòng tin được, trong lòng hắn luôn mang theo ý nghĩ, một Tiểu Vu Sư dẫn theo người hầu cận viết nên một câu chuyện xưa, bước tới đỉnh cao nhân sinh.
Kết quả chớp mắt một cái, bức tranh hài hòa hắn tự vẽ ra đã bị lật ngược hoàn toàn!
Mai Qua vừa dựa vào xe ngựa tránh né cung tiễn vừa vụng trộm đánh giá Nhâm Tiểu Túc.
Bấy giờ hắn phát hiện đối phương đối mặt với tình trạng này lại chẳng có tí hoảng hốt nào.
Hắn thấp giọng hỏi:
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa… "
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:
"Vốn ta tính tối hôm nay sẽ dẫn ngươi rời khỏi thương đội.
Ta đang suy nghĩ làm thế nào để hấp dẫn lực chú ý của Tiễn Vệ Ninh, kết quả đã có người tới hỗ trợ.
Bất quá, hiện tại ta vẫn chưa muốn đi, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta đi.”

Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc không muốn đi vì đám Tiễn Vệ Ninh thật sự rất thích hợp để hắn thí nghiệm Vu Thuật.
Hơn nữa đối phương chỉ muốn lợi dụng Tiểu Mai, hắn lợi dụng ngược lại cũng không có áp lực tâm lý gì.
"À…. "
Mai Qua nói
"Vậy ngươi cảm thấy đám Tiễn Vệ Ninh có thể đánh thắng đối phương không?"
"Nhất định có thể… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Đối phương chỉ có hơn 100 người, Tiễn Vệ Ninh có chừng hơn bốn trăm.
Thực lực hai bên hoàn toàn không đồng đều.
Cho nên đám người kia tới chỉ để giết ngươi, không ngờ bản thân lại đụng độ phải Tiễn Vệ Ninh."

"Ngươi nhìn đám người Tiễn Vệ Ninh kia đi, ngay cả đội trưởng còn khóc thì hi vọng được gì ở họ nữa?”

Mai Qua thầm nói.
"Sợ cái gì, không phải còn có ta sao?"
Nhâm Tiểu Túc an ủi.
Lần này, Mai Qua không nói Nhâm Tiểu Túc khoác lác nữa.
Lúc này, Tiễn Vệ Ninh cảm thấy bản thân thật xui, nước mắt không ngừng tuôn ra làm mờ tầm mắt của hắn.
Vốn hắn muốn xem rõ động tĩnh địch nhân bên ngoài nên phải không ngừng lau nước mắt, điều này khiến hắn khó lòng trổ tài bắn cung được.
Có lúc, Tiễn Vệ Ninh đột nhiên cảm thấy bản thân như bị bỏ rơi, vì thế tiếp tục rơi lệ!!
Nhưng bất luận hắn điều chỉnh tâm tình thế nào cũng không thể ngừng khóc.
Kẻ địch hành động cực nhanh, quan sát có thể thấy được đó là binh sĩ bắn cung tinh nhuệ.
Đám người Tiễn Vệ Ninh là kỵ sĩ thiết giáp, tiễn thuật không thể so được với đối phương.
Hơn nữa, địch nhân ở tối, bọn họ ở ngoài sáng, đống lửa trong doanh địa khiến nhất cử nhất động của họ đều bị đối phương nhìn thấy cả.
Một gã hộ vệ nói:
"Đại nhân, nếu không chúng ta dập lửa trước đi.
Bằng không sẽ bị người khác quan sát hết, như vậy thật sự rất bị động."

Hộ vệ trúng Vu Thuật Chúc các ngươi hạnh phúc có chừng hơn 20 người, những hộ vệ còn dư lại đều có đầy đủ năng lực hành động.
Tiễn Vệ Ninh lau nước mắt nói:
"Không được, nơi trú quân của chúng ta có gần ngàn người, hơn bốn mươi đống lửa.
Chờ ngươi dập tắt chúng đã bị kẻ địch bắn thành cái sàng rồi!"
"Vậy chúng ta làm sao đây… "
Hộ vệ nói:
"Vừa rồi Lý Ngọc Kiêu nói thấy bên ngoài có người.
Dường như đang vây quanh chúng ta từ phía đông.
Người của chúng ta ở đó không nhiều, phải tăng thêm binh lực.
Cơ mà bây giờ phía tây lại đang bị địch nhân bắn tên áp chế, căn bản không thể động đậy."

Tiễn Vệ Ninh hít sâu một hơi:
"Bây giờ chỉ có thể nhờ vài tài năng của ta thôi.”

Lời này khiến bọn hộ vệ sững sờ, chỉ thấy Tiễn Vệ Ninh đột nhiên nhắm mắt lại, giơ trường cung lên.
Có người muốn nói gì đo chỉ nghe Tiễn Vệ Ninh thở dài bảo mọi người không cần nói.
Hơn nữa, lỗ tai Tiền hội trưởng còn run run một chút.
Bọn hộ vệ nhất thời chấn kinh, bọn họ đi theo Tiễn Vệ Ninh nhiều năm như vậy, không phát hiện ra Kỵ Sĩ Thánh điện Đại Nhân nhà mình còn có năng lực lắng nghe mà phân biệt được phương hướng?!
Sau một khắc, Tiễn Vệ Ninh đang nhắm mắt như đã tìm được vị trí địch nhân, hắn quyết đoán lách người khỏi xe ngựa.
Mở cung tên vọt tới nơi mình xác định!
Nháy mắt, trong màn đêm bỗng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của địch nhân!
Tất cả hộ vệ đều chấn kinh, vừa rồi khi Tiễn Vệ Ninh nhắm mắt lại, kỳ thật trong lòng mọi người đều không có ôm nhiều hi vọng, chỉ cảm thấy hắn muốn thử chút vận khí mà thôi.
Kết quả lại không ngờ lại thành công!
"Đại nhân, chiêu thức này ngươi ẩn dấu mười năm rồi… "
Một hộ vệ kinh ngạc nói:
"Trước kia chưa từng thấy ngươi sử dụng!"
Tâm phúc của Tiễn Vệ Ninh nói:
"Trước kia đại nhân phụ trách là chiến đấu, đâu cần dùng đến tài nghệ này."

Nói xong, đám người sùng bái nhìn về phía Tiễn Vệ Ninh.
Tiễn Vệ Ninh nhắm mắt chậm rãi nói:
"Kỳ thật ta chỉ vừa phát hiện ta có chiêu thức này thôi...
Được rồi, để ta ứng phó với đám xạ thủ này.
Các ngươi tới hỗ trợ phía đông đi!”
Lúc này, áp chế bằng cung tiễn của kẻ địch đã yếu đi nhiều.
Bọn hộ vệ mang theo tâm tình sùng bái Tiễn Vệ Ninh chạy về phía đông.
Tất cả mọi người đều thầm tôn vị Tiền hội trưởng này làm tuyệt thế cao thủ.
Chỉ có Nhâm Tiểu Túc là tức giận xem Tiễn Vệ Ninh, vừa rồi thằng này nhắm mắt bắn tên thiếu chút bay đi mất.
Dù là thân thủ như lão Hứa cũng khó khăn lắm mới tiếp được tiễn của con hàng này!
Giờ này khắc này Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu hắn muốn Mai Qua làm bộ trưởng phân bộ Tây Bắc thì mắc gì phải đẩy tên tuổi của Tiễn Vệ Ninh lên mà không tạo thanh thế cho Mai Qua?
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Mai Qua:
"Ta tới chỉ hướng, ngươi cũng tới ném Hỏa Cầu Thuật đi, có hiểu không?"
Mai Qua làm khó nói:
"Ta đâu có biết vị trí địch nhân ở đâu mà ném.
Hơn nữa uy lực Hỏa Cầu Thuật của ta quá nhỏ."

Nhâm Tiểu Túc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
"Ngươi chỉ cần ném hỏa cầu là được.
Yên tâm, nhất định sẽ trúng!"
Khi Nhâm Tiểu Túc nói xong, Mai Qua đột nhiên kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc, sau đó lại kinh ngạc nhìn Tiễn Vệ Ninh, phảng phất trong nháy mắt đã hiểu rõ rất nhiều vấn đề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận