Đệ Nhất Danh Sách

Chương 615: Ôn Chuyện

Một hồi hạo kiếp theo việc Vương thị tới hàng rào 61 mà kết thúc.
Người sống vui mừng, người đã chết sẽ nhanh chóng bị quên lãng.
Khắp nơi trong hàng rào là trường xuân héo rũ. Nhưng nhánh dây leo màu xám khiến hàng rào 61 trông vui cùng tiêu điều, một phế tích nữa lại chứng minh cho sự diệt vong của nhân loại.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, mỗi việc quét dọn dây leo thô đã tốn rất nhiều thời gian rồi. Thế nhưng với Vương thị mà nói, tổn thất lớn nhất không phải cơ sở vật chất trong hàng rào mà là nhân khẩu.
Đầu năm nay, tập đoàn nào cũng hiểu rõ con người mới là sức sản xuất lớn nhất.
Lúc thường xuân tấn công hàng rào cũng không làm hư hại bao nhiêu cơ sở vật chất cả. Thậm chí điện lực vẫn như cũ, người bên trong có thể liên lạc với người bên ngoài. Chỉ là hệ thống điện lực không được bảo trì trong khoảng thời gian ngắn nên xảy ra chút trục trặc, có điều rất nhanh đã có điện dự phòng thay thế.
Sau tai nạn này, về phần cứng thì hàng rào không bị tổn thất gì hết.
Thế nhưng, hơn 100.000 người chết trong hàng rào là những người làm việc trong vô số các ngành nghề. Hiện tại tất cả đều mất cả rồi.
ngành công nghiệp nặng là hạch tâm cho việc phát triển, thế nhưng không có công nghiệp nhẹ thì chất lượng cuộc sống sẽ đi xuống, thương nghiệp cũng dần xuống dốc.
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo đám Vương Phú Quý rời khỏi hàng rào. Trước họ quay về chỗ ở của mình, Chu Nghênh Tuyết còn đang hôn mê cần phải sắp xếp đàng hoàng.
Vương Phú Quý đánh giá căn nhà nhỏ của Nhâm Tiểu Túc:
- Tiểu Túc, lúc trước ngươi ở đây à?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ:
- Cũng không phải, ta đi rất nhiều nơi. Lạc thành, hàng rào 73, hàng rào 74…
Vương Phú Quý suy nghĩ, những hàng rào này nghe rất quen tai. Dường như hắn từng đọc qua trên tạp chí rồi, ví dụ chuyện Đông Hồ ở hàng rào 73 sụp đổ, hàng rào 74 bị đạn hạt nhân nổ tung hay việc An Kinh tự và Hỏa Chủng đánh nhau ở hàng rào 63…
- Tiểu Túc, những nơi ngươi nói, trừ Lạc thành ra đều rất nguy hiểm nha…
Vương Phú Quý quan tâm nói:
- Ngươi không sao chứ?
Nhâm Tiểu Túc an ủi:
- Yên tâm đi, gặp chuyện đều là người khác.
Vương Phú Quý:
- …
Khương Vô:
- …
Tuy lời nói ra nghe nhẹ nhõm nhưng Vương Phú Quý cảm thấy Nhâm Tiểu Túc nhất định đã trải qua rất nhiều nguy hiểm. Hắn hỏi:
- Tiểu Túc, làm sao ngươi có thể sống sót sau khi bị lũ cuốn đi. Kể chúng ta nghe đi.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Sau khi bị trường mâu xuyên thủng bụng, ta được đại nhân vật Vương thị cứu. Họ tới Tây bắc là để đả thông thương lộ, khi ấy họ nói cho ta biết trường mâu ghim trúng khúc ruột thừa của ta… may mắn giúp nội tạng không bị tổn thương gì đáng kể…
- Ghim trúng… ruột thừa?
Đám Vương Phú Quý bối rối, còn có chuyện này?
Kỳ thật về sau Nhâm Tiểu Túc từng nghĩ tới một chuyện, khả năng cao việc trường mâu ghim trúng ruột thừa là do Nhan Lục Nguyên hứa nguyện. Thế nhưng sau đó Lục Nguyên đã gặp phải phản phệ thế nào?
Hắn nhìn Vương Phú Quý:
- Đúng rồi, Lục Nguyên đâu?
Nhâm Tiểu Túc nhìn tất cả mọi người nhưng không thấy Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ:
- Lão Vương, Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ đâu?
Vương Phú Quý im lặng, đám Vương Vũ Tri quay đầu đi. Nhâm Tiểu Túc lần nữa hỏi:
- Lão Vương, ngươi trả lời ta. Lục Nguyên đâu, Tiểu Ngọc Tỷ đâu?
- Là thế này…
Khương Vô giải thích:
- Khi lũ cuốn tới, chúng ta và Tiểu Ngọc Tỷ, Nhan Lục Nguyên không ở cùng một chỗ. Ta chỉ kịp dùng cành mai kéo lấy mọi người, nước lũ chảy rất xiết. Đảo mắt chúng ta đã bị cuốn ra xa, không kịp cứu hai người họ…
Trong lúc nói chuyện, Khương Vô cực kỳ áy náy. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc im lặng nửa ngày rồi nói:
- Khương Vô lão sư đã làm rất tốt rồi, không cần áy náy.
Nói thật, còn nhiều người sống sót thế này đã khiến Nhâm Tiểu Túc có phần vui vẻ rồi.
Hắn điều chỉnh tâm tình một chút rồi cười nói:
- Ta tin họ nhất định còn sống, chỉ là bây giờ không biết đang ở đâu thôi. Ta tin khi Nhan Lục Nguyên thấy được tin được đăng trên tạp chí sẽ tới hàng rào 61 ngay.
Vương Phú Quý vội vàng cười nói:
- Đúng đúng đúng, tiểu tử Lục Nguyên kia rất cẩn thận, hắn nhất định có thể sống tiếp. Lúc ấy ta còn mơ hồ thấy được họ ở trên bờ, không bị nước lã cuốn đi. Có điều ta không thấy rõ nên không thể xác định được thôi.
- Vậy Dương Tiểu Cận đâu?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ta biết khi ấy nàng sẽ không sao vì nàng ở cách cơn lũ khá xa. Về sau các ngươi có gặp lại nàng không?
Lão Vương khó khăn nói:
- Chúng ta không thấy Dương cô nương. Bất quá nếu nàng không sao thì sớm muộn gì cũng có một ngày hai người gặp lại.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc còn chưa biết, sau khi hắn gặp chuyện không may, Dương Tiểu Cận đã bơi trong cơn lũ điên cuồng tìm hắn. Sau khi phát hiện hi vọng tìm kiếm mơ hồ thì quay lại đuổi giết kẻ thù.
Cũng chính là siêu phàm giả đã dùng trường mâu đả thương Nhâm Tiểu Túc kia.
Nàng cứng rắn đuổi đối phương tới quan ải, khiến cho đối phương cảm nhận được sự tuyệt vọng trước cái chết rồi mới hạ thủ.
- Đúng rồi…
Nhâm Tiểu Túc nói lảng sang chuyện khác:
- Gần đây các ngươi làm gì, ta thấy lão Vương rất quen thuộc với quan quân Vương thị?
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Nhâm Tiểu Túc nhíu mày suy nghĩ, giờ này còn ai tới gõ cửa nhà hắn chứ?
Vừa mở cửa ra liền thấy là đại lừa đảo tới cửa bái phỏng.
Tên này cũng không khách khí, Nhâm Tiểu Túc vừa mở cửa lập tức chen vào, hắn thấy đám Vương Phú Quý thì vui vẻ nói:
- Ngươi chính là Vương Phú Quý, ta vừa nhận được tin từ cứ điểm 178 mới biết ngươi còn sống, thật đáng chúc mừng a.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Đại lừa đảo, ngươi tới đây làm gì?
- Ta tới thăm ngươi thôi, không có gì không thể tới hả?
Đại lừa đảo ngồi xuống một cái ghế, hạ quyết tâm cố thủ trong nhà.
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ giới thiệu với đám Vương Phú Quý:
- Đây là một trong những người phụ trách tình báo của cứ điểm 178. Trước kia phụ trách tình báo tại Tông thị, sau khi Tông thị bị diệt thì tới Trung Nguyên.
- Tiểu Túc…
Vương Phú Quý nghe vậy bỗng nghĩ tới gì đó:
- Ta nghe Trương Tiểu Mãn nói ngươi tham gia trận chiến kia, tự tay báo thù vì mọi người? Nhất định nguy hiểm lắm nhỉ?
- Không nguy hiểm…
Nhâm Tiểu Túc cười nói. Với thiếu niên mà nói, tốt khoe xấu che, chuyện đã qua đâu cần để đám lão Vương lo lắng làm gì. Thuận tiện, Nhâm Tiểu Túc cũng liếc nhìn cảnh cáo đại lừa đảo, cảnh cáo hắn không được nói lung tung.
Thế nhưng đại lừa đảo không thèm để ý, hắn xen vào:
- Các ngươi không biết đâu. Trận chiến khi ấy có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
Tất cả binh sĩ ở cứ điểm 178 của chúng ta đều tâm phục khẩu phục Nhâm Tiểu Túc!
Tần Sanh ở bên cạnh nghe lén, hai mắt đột nhiên sáng lên. Rốt cục những người này cũng nhắc tới chuyện hắn muốn nghe nhất ròi. Lúc trước quan hệ của Nhâm Tiểu Túc và cứ điểm 178 cũng mơ hồ như với Kỵ Sĩ vậy. Bây giờ có thể xác minh được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận