Đệ Nhất Danh Sách

Chương 981: Tiếp Quản Lạc Thành

Người sống không chỉ nhờ vào cơ năng hoạt động mà thôi.
Khi hắn được rất nhiều người nhớ tới, không quên cũng có nghĩa là hắn chưa chết.
Khi Nhâm Tiểu Túc phát hiện bản thân không cách nào triệu hoán Giang Tự, hắn liền biết việc này đã chẳng thể vãn hồi.
Bất quá hắn cũng không tiếc nuối, có lẽ Giang Tự cũng chẳng nguyện ý sống tiếp bằng cách này.
Bởi vì, lúc đó Giang Tự sẽ phụ thuộc Nhâm Tiểu Túc, người sạch sẽ như Giang Tự sao có thể chấp nhận được?
Đã có lúc, sau khi Nhâm Tiểu Túc nói lời kia xong, La Lam thậm chí nhận được thân ảnh màu vàng của Giang chậm rãi hiển hiện.
May mà Giang Tự không có xuất hiện, cho nên La Lam vẫn chưa biết năng lực phục khắc của Nhâm Tiểu Túc….
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc thở dài một tiếng rồi nhìn về phía Dương Tiểu Cận:
"Bờ vai có đau không?"
"Đau…"
Dương Tiểu Cận nói thẳng:
"Nhưng vẫn chịu được, có thể chiến đấu."

"Được, chúng ta tới tòa soạn hi vọng… "
Nhâm Tiểu Túc nói xong rồi nhìn La Lam:
"Các ngươi thì sao, tiếp tục ở lại Lạc thành hay rời đi?"
"Đương nhiên chúng ta ở lại, chuyện của Giang Tự phải có câu trả lời thích hợp mới được…"
La Lam híp mắt nói:
"Giao tên sát thủ trên tay ngươi kia cho chúng ta, ta sẽ thẩm vấn hắn."

"Không cần…"
Nhâm Tiểu Túc cầm cổ đối phương lên:
"Trong trái tim bọn họ có một loại côn trùng, không thể bị thẩm vấn.
Ta giữ hắn lại để làm tế phẩm cho ngươi.”

Chu Kỳ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Nhâm Tiểu Túc, hàn ý bỗng nhiên vọt lên từ phía sau lưng.
Người ta kêu gọi anh linh bằng hữu là cái quái gì chứ.
Nhâm Tiểu Túc còn trực tiếp kêu gọi anh linh từ người sống kia kìa.
Đột nhiên, một hài tử ló đầu khỏi cửa sổ từ khu dân cư đối diện ngã tư đường, hô to:
"Thần thủ hộ thần, cầu ngươi báo thù cho Giang Tự tiên sinh!"
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt nhìn tiểu hài tử, bộ dáng đối phương chỉ có tám chín tuổi, hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt hết sức chân thành.
Gia đình bên trong cuống quít che miệng tiểu hài tử, kéo đứa nhỏ vào, sợ nó trêu chọc phải đại nhân vật không thể trêu.
Hiện giờ này Lạc thành xảy ra chuyện, đó là chuyện không phải người bình thường đụng vào được.
Người lớn trong nhà bối rối muốn xin lỗi Nhâm Tiểu Túc.
Tuy bọn họ không biết vì sao phải xin lỗi nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ nhà mình dường như đã mạo phạm gì đó đến Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc chợt mở miệng:
"Ngươi nhỏ như vậy, biết Giang Tự là ai không?"
Tiểu hài tử thoáng cái thoát khỏi sự lôi kéo của cha mẹ, nằm sấp lên cửa sổ hô to:
"Ta biết, Giang Tự gia gia từng là phóng viên điều tra, bây giờ là tổng biên tạp chí hi vọng.
Lúc ăn cơm mọi người đều bảo hiện tại chỉ có Giang Tự gia gia dám nói thật."

Nhâm Tiểu Túc nở nụ cười:
"Ngươi sùng bái hắn sao?"
"Sùng bái, lớn lên ta cũng muốn làm điều tra phóng viên!"
Tiểu hài tử hô lớn.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu nói:
"Nhớ kỹ mộng tưởng này của ngươi.
Khi lớn lên, nếu trở thành phóng viên điều tra mà bị người nào đó uy hiếp thì có thể tới Tây Bắc tìm ta, ta là Nhâm Tiểu Túc."

Nói xong, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Dương Tiểu Cận tới tạp chí hi vọng.
Trên đường vẫn trống rỗng như cũ, chỉ còn huyết dịch chảy xuôi theo làn mưa.
Thế nhưng, tâm tình Nhâm Tiểu Túc chợt tốt hơn một chút.
Ngài nhìn thấy không, sau khi ngài chết, thời điểm sát thủ đột kích, đám người luôn miệng nói họ thống hận hung thủ giết người nhưng không có một cái dám đứng ra báo thù vì ngài.
Đây chính là sự thật của thế giới này.
Nhưng đây hết thảy đều không quan trọng a, quan trọng chính là ngài đã để lại một tia ánh sáng.
Giống như là truyền thừa cùng luân hồi, thời gian sẽ cho chúng ta đáp án.
...
Cao ốc tòa soạn hi vọng vốn là cũ nát, ở trong mưa liền hiển lộ càng thêm tiêu điều một chút.
Nhâm Tiểu Túc đi vào từ cửa lớn, phóng viên cùng các biên tập trong cao ốc nhao nhao đứng dậy, im lặng nhìn sang.
Hắn nhìn đám người đang hốt hoảng và đau lòng trước mắt.
Hốc mắt mọi người đỏ bừng, không biết đã khóc bao lâu.
Nhưng dù là khi Giang Tự rời khỏi, họ vẫn thủ vững cương vị.
Giang Tự để lại tổng cộng bốn phong thư, một phong cho Nhâm Tiểu Túc, một phong cho toàn thể đồng nghiệp.
Giang Tự cũng không nói lời nói bi tráng gì, chỉ bình bình đạm đạm nói bọn họ phải chăm chỉ làm việc, không được viện bất kỳ lý do gì mà truyền đạt sai sự thật.
Còn phải nhớ tưới nước cho quân tử lan ở bệ cửa sổ văn phòng của hắn, đừng để nó chết héo.
Mặt khác, hắn còn chúc một nữ phóng viên chuẩn bị kết hôn, chỉ tiếc hắn không cách nào tự mình tham gia hôn lễ.
Lá thư này vô cùng vụn vặt, giống như một lão nhân bưng chén trà nóng, vừa uống vừa thân thiết thăm hỏi vãn bối.
Khi Trương Thần Thống đọc lá thư này, tất cả mọi người trong cao ốc đều khóc.
Hiện tại, bọn họ đã biết những chuyện Nhâm Tiểu Túc làm từ khi tới Lạc thành, cũng thầm cảm tạ Nhâm Tiểu Túc, có thể lần nữa ra tay vì tòa soạn hi vọng.
Mà Nhâm Tiểu Túc thì yên lặng quan sát hết thảy, mãi đến khi hắn thấy vách tường được viết đầy tên người thì đi tới, dùng Hắc Đao khắc lên hai chữ: Giang Tự.
Tiếng khóc lóc trong cao ốc bắt đầu vang lên, Nhâm Tiểu Túc im lặng đi lên văn phòng của Giang Tự.
Đứng trước phòng làm việc, Trương Thần Thống đưa một phong thơ cho Nhâm Tiểu Túc:
"Đây là tổng biên viết cho ngươi trước khi đi."

"Cảm ơn…"
Nhâm Tiểu Túc gật đầu rồi tiến vào phòng của Giang Tự.
Trên bệ cửa sổ là bồn quân tử, trông như vừa được người lau chùi qua.
Nhâm Tiểu Túc hít sâu một hơi và mở phong thư ra, đứng bên cửa sổ yên lặng đọc.
Nguyên lai, Giang Tự đã sớm dự cảm được cái chết của mình.
Đọc từng đoạn thư, trong lòng Nhâm Tiểu Túc tràn đầy bi thương.
Trước đó, thời điểm hắn biết được tin dữ của Giang Tự vẫn không khóc.
Trên đường đi, đón mưa chịu gió hắn cũng không khóc.
Khi triệu hoán Giang Tự thất bại hắn cũng không có khóc.
Nhưng giờ khắc này, khi đọc lá thư, từng giọt nước mắt bỗng chảy dài.
Hắn từng nói với Nhan Lục Nguyên không được phép khóc, thế giới này không cần nước mắt, hiện tại, hắn lại không cách nào kìm nén bi thương của mình.
Nhâm Tiểu Túc để lá thư ở nơi bắt mắt nhất trong cung điện.
Hắn muốn dùng lá thư này để nhắc nhở bản thân, trước khi mất Giang Tự đã xem hắn là ánh sáng.
Hắn quay người ra ngoài, vừa đi vừa hỏi La Lam:
"Khánh thị còn bao nhiêu người tại Lạc thành?"
La Lam bình tĩnh trả lời:
"Bảy mươi mốt người, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng."

Kỳ thật câu hỏi này là phạm huý, rất kiêng kị.
Thế nhưng La Lam được hỏi lại thật cao hứng, vì câu hỏi này chứng tỏ đối phương tín nhiệm Khánh thị.
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Cho người đi lấy băng ghi hình một tháng nay của Lạc thành rồi giúp ta giao tới cho Vương Uẩn ở Tây Bắc.”

"Có chút khó, vũ khí trong tay bảy mươi mốt người này không nhiều.
Lúc trước Khánh thị không coi Lạc thành trọng điểm…"
La Lam thành thật nói.
Hắn không cần giả bộ là hảo hán.
Để lấy được băng ghi hình phải đi vào được nhiều nơi cơ mật.
Mà nơi này là địa bàn của Thanh Hòa.
Nhâm Tiểu Túc không nói gì, trực tiếp rời khỏi tòa soạn hi vọng.
Thời điểm này, La Lam bỗng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy ngoài cửa đám người là đại nha hoàn cùng đám Vương Vũ Trì.
Nhâm Tiểu Túc nói với Chu Nghênh Tuyết:
"Người của Khánh thị giao cho ngươi, ngươi có thể dẫn họ tiếp quản Lạc thành không?"
Vương Vũ Trì nở nụ cười:
"Tiểu Túc Ca yên tâm.
Dù không có Nghênh Tuyết tỷ, tám chúng ta cũng có thể."

Nói xong, thiết giáp bao phủ tám người.
Tám bộ thiết giáp nhìn qua cực kỳ phi thường.
Hẳn trong khoảng thời gian qua họ đã tiến hành cải tạo thiết giáp.
Trước khi đi, Nhâm Tiểu Túc đã để lại không ít người máy nano cho họ.
Về sau La Lam lại đưa tới một phần.
Khi Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý xây dựng “nhà” cho họ, họ cũng không rảnh rỗi.
Họ đã chờ ngày này suốt ngần ấy năm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận