Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1151: Không Cần Ai Bảo Hộ

Kỳ thật đại đa số mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì mới xảy ra.
Kỵ Sĩ của gia tộc Tudor đi theo người con riêng có hi vọng được trở về.
Mấy trăm người phân thành hai đội, một đội lấy cao tính cơ động để vây bắn áp chế, một đội khác núp trong bóng tối, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích.
Lần này bọn họ chuẩn bị vô cùng đầy đủ, mọi người cũng đã phân tích xong: hộ vệ thương đội hẳn đều là người của Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn.
Nhưng chiến mã những người này không phải chính cống.
Họ cũng chẳng có trọng giáp và quân giới.
Với chiến mã và quân giới cùng hơn 300 người bọn họ đủ để đánh cho hộ vệ thương đổi không thể chống trả.
Về phần Mai Qua, đương nhiên cũng trong tính toán của bọn họ.
Thanh niên dẫn đội sau khi xem xét chiến trường cũ đã chuẩn bị tốt kế hoạch, một khi đột phá nơi trú quân sẽ lập tức vây giết Mai Qua.
Đến lúc đó, dù Mai Qua có thể niệm vài câu chú ngữ, thì tốn mấy tính mạng thay cho một Vu Sư cũng rất đáng.
Việc này giống như một người cầm súng lục nhưng chỉ cần ngươi xông lên đầy đủ nhanh, nhân số đủ nhiều, thì sự uy hiếp của súng lục chẳng là gì cả.
Thế nhưng, lựu đạn thì khác…
Mà đây còn chẳng phải lựu đạn bình thường mà là lựu đạn gần như vô hình, trong vòng mấy trăm mét, người sử dụng có thể nhét vào tay hay vào túi quần của đối thủ.
Thế này thì ai mà chịu cho nổi?
Lúc khai chiến, lão Hứa ẩn núp trong bóng tối giúp đỡ Nhâm Tiểu Túc định vị kẻ địch.
Mà Mai Qua thì ngâm xướng chú ngữ yểm hộ, khi lựu đạn được ném ra, thắng lợi của trận chiến này đã được định.
Nhâm Tiểu Túc không tính làm mày.
Người chơi max level như hắn không cần chạy đi hành hạ một đám tiểu bằng hữu làm gì.
Như vậy chẳng khác nào không tôn trọng bản thân a.
Trong lúc nhất thời, Kỵ Sĩ gia tộc Tudor bị nổ tới đầu óc choáng váng, muốn phản kháng cũng không biết nên phản kháng thế nào.
Kỳ thật người trẻ tuổi kia vẫn có đòn sát thủ, phụ thân hắn đã thông báo, nếu cuối cùng hắn không thành công, vậy chính hắn cứ vọt vào chịu chết.
Chỉ cần con riêng chết khi chiến đấu, cha của hắn có thể thông qua huyết kế tới chiến trường, dùng thủ đoạn nhanh gọn lẹ lấy đi tính mạng Mai Qua.
Nếu như thành công, con riêng có thể được đưa vào gia phả.
Việc này nghe rất hoang đường nhưng người con riêng này vẫn vô cùng hưng phấn.
Dường như chuyện được tiến vào gia phả là cực kỳ vinh dự với hắn.
Nhưng hắn không biết, việc được đưa tên vào gia phả không phải thứ cha hắn có thể quyết định.
Nói tiếp, thật ra đây chỉ là một hồi âm mưu mà thôi.
Điều khiến người ta chua xót nhất là khi người cha này lừa con mình đi chịu chết lại chẳng có chút thương cảm nào.
Cuối cùng, chuyện vây giết Mai Qua không thành công, một khắc khi đứa con riêng này chết đi, cha hắn cũng thông qua huyết kế mà hàng lâm.
Kết quả vừa ngưng tụ thành một tượng băng đã bị lựu đạn tiếp theo nổ tung…
...
Lúc này, một đám người chẳng hiểu cái mô tê gì vây quanh Mai Qua.
Mọi người dùng đủ loại từ ngữ hoa mỹ để ca ngợi hắn, khiến Mai Qua có phần không biết làm sao.
Có người còn năn nỉ Mai Qua giải thích rõ một chút, đến cùng Vu Thuật thần kỳ kia mà sao.
Mai Qua bấy giờ thật sự không biết làm sao...
Mai Qua cam đoan, hắn cũng rất muốn biết chân tướng có được không!
Cho nên, khi Mai Qua cũng chẳng biết mô tê gì, hắn vẫn phải bảo trì nụ cười, cười tới cả mặt đều cứng hết lại.
Từ đầu đến cuối, Tiễn Vệ Ninh chỉ nói câu đại nhân cực khổ rồi với Mai Qua chứ chẳng hỏi thêm bất kỳ chuyện gì nữa.
Trong mắt Tiễn Vệ Ninh, đấu tranh giữa hay gia tộc đỉnh cấp không phải thứ hắn có thể xen vào được.
Hiện tại trong lòng vị Tiền hội trưởng này chỉ nghĩ tới một chuyện, làm sao để có thể thoát khỏi Mai Qua? !
Đối với hắn mà nói, Mai Qua còn trong đội chính là một quả bom hẹn giờ a.
Cũng như buổi tối hôm nay, cấp dưới của hắn đã chết hơn 30 người, mà Mai Qua thì ngay cả rắm còn chẳng thả lấy một cái.
Thậm chí Tiễn Vệ Ninh đang suy nghĩ, có khi nào còn chưa tới Căn Đặc thành thì người của hắn đã chết sạch rồi không….?
Đến lúc đó hắn sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ một mình? Nói không chừng, bản thân hắn cũng sẽ chết trên đường mất!
Trong cảnh huyên náo, Nhâm Tiểu Túc dựa vào xe ngựa cười tủm tỉm đánh giá tất cả mọi người, trong lúc bất chợt ánh mắt hắn và An An chạm nhau, sau đó An An nhanh chóng chui vào trong xe ngựa.
Trần Tĩnh Xu hỏi:
"Mai Qua có nói gì không?"
"Không có… "
An An lắc đầu:
"Rất nhiều người hỏi hắn đó là Vu Thuật gì nhưng hắn không nói."

An An biết ngôn ngữ Vu Sư, đây là thứ từ nhỏ nàng đã tiếp xúc tới.
Thế nhưng họ lại không biết chú ngữ của Không Bạo thuật.
Mai Qua nhiệm chú quá nhanh khiến đám người An An căn bản không nghe rõ.
Cho nên, bọn họ cũng không cách nào xác định được đó có phải Không Bạo Thuật không.
"Không nghĩ tới một Tiểu Vu Sư là cao thủ… "
Trần Tĩnh Xu thầm nói:
"Chẳng lẽ thật sự gia tộc Normand hỗ trợ hắn?”

"Thế nhưng chúng ta đã điều tra qua Mai Qua a.
Hắn thật sự chỉ là một Vu Sư bị đày ra biên giới thôi, cho dù gia tộc Normand có giúp hắn cũng không cách nào để một Tiểu Vu Sư trở thành Đại Vu Sư chỉ trong hai năm.
Dì, nếu ngươi đối chiến với Mai Qua, ngươi nắm được mấy phần thắng?”

Trần Tĩnh Xu lắc đầu:
"Khó nói lắm, Vu Thuật của hắn rất mạnh, bị dính vào một lần không chết cũng bị thương, giao thủ với loại người này quá nguy hiểm."

Đương nhiên, Vu Thuật này cũng là một trong những nguyên nhân giúp gia tộc Normand có thể đứng vững tại vương quốc Vu Sư.
An An thầm nói:
"Đầu tiên là xuất hiện sự quỷ dị của Nhâm Tiểu Túc, hiện tại lại thêm Mai Qua.
Ta cảm thấy cứ ồn ào thế này, chưa chắc chúng ta có thể thuận lợi chống đỡ tới Đô Thành.
Người tới giết Mai Qua đều thuộc gia tộc Tudor, với tính cách có thù tất báo của gia tộc Tudor cầm, chỉ sợ lần sau sẽ là Đại Vu Sư."

Nghe thế, Trần Tĩnh Xu nhíu mày:
"Xác thực rất nguy hiểm."

"Nếu không chúng ta hãy rời khỏi đội ngũ này đi… "
An An nói:
"Tên Nhâm Tiểu Túc kia cũng muốn tới Căn Đặc thành.
Lúc trước hắn từng nói muốn rời khỏi đội ngũ, hay chúng ta tới Căn Đặc thành chờ hắn đi? Đến lúc đó phái người đi tới thành giữ cửa tìm hắn.”

Trần Tĩnh Xu trầm tư một lát:
"Có chuyện này ta muốn nói với các ngươi một chút, hiện tại chúng ta không thể rời khỏi hắn.
Nếu thật sự gặp nguy hiểm, có lẽ chúng ta còn phải bảo hộ hắn nữa!"
Trần Trình cùng An An không biết chuyện về người sáng lập tổ chức nhưng Trần Tĩnh Xu thì biết.
Trong tình huống này, sao nàng có thể từ bỏ người có thể là hậu nhân của người sáng lập mà chạy trốn chứ?
Trần Trình bỗng nói:
"Các ngươi không thấy à, trong toàn bộ hành trình, bộ dáng Nhâm Tiểu Túc đều rất nhẹ nhàng.
Ta nghi ngờ hắn đang đợi đám Đại Vu Sư kia tới.”

An An tỉ mỉ nhớ lại quá trình Nhâm Tiểu Túc đuổi bắt mình tại thành trấn Vaduz.
Thiếu niên di chuyển vô cùng thong thả, cuối cùng là tình cảnh bọn họ bị bắt trong lò rèn cùng thủ đoạn cực kỳ quỷ dị của tên này.
Trần Trình cảm thấy chuyện này rất hoang đường, chung quy ai sẽ rảnh rỗi không chuyện gì làm lại muốn đối nghịch với Đại Vu Sư.
Đó là cường giả tu luyện Vu Thuật vào chục năm, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng không biết vì sao, An An đột nhiên cảm thấy có lẽ Trần Trình đã đoán đúng.
Trần Trình nhìn An An và Trần Tĩnh Xu, nói:
"Ta cảm thấy, hắn đủ khả năng để không cần ai bảo hộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận