Đệ Nhất Danh Sách

Chương 693: La Mập Mạp An Tâm


Mọi người nghe La Lam nói xong thì không khỏi cạn lời.
Rốt cục tên này có cần mặt mũi không vậy?
Thế nhưng một người chợt lên tiếng:
- Phải là 5 nữ nhân mới đúng chứ.
Có phải ngươi đếm thiếu không?
La Lam sửng sốt, bấy giờ hắn mới bản hiện bản thân đã bỏ qua Dương Tiểu Cận.
Đơn giản vì quan hệ của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nên hắn mặc định bỏ qua nàng ấy, không xem Dương Tiểu Cận là nữ!
La Lam xấu hổ cười nói:
- Ha ha ha, đếm nhầm, đếm nhầm.
- Da mặt La Lam dày thế, hơn nữa còn càng ngày càng dày…
Dương Tiểu Cận thừa dịp mọi người chú ý tới La Lam thì thấp giọng hỏi Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Vẫn luôn như thế.
Phải biết, lúc trước khi La Lam muốn thu Đông Phụ Nam thành người mình, mỗi ngày đều chạy tới phòng khám của họ đấy.
- Chúng ta phải cẩn thận một chút, lão Hứa không phát hiện đến cùng có thứ gì đó ở xung quanh không…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Hẳn đối phương cố tình tránh lão Hứa.
Vừa rồi khi nó giết người, ngay cả lão Hứa cũng không phát giác.
- Ừ…
Dương Tiểu Cận nói:
- Đêm nay tới phiên ta và đại lừa dối gác đêm.
Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, bảo tồn thể lực đi.
Bất quá chuyện của hồ ly là sao, vì sao trong dạ dày của nó lại có thi thể con người.
- Ta đoán, khả năng cao nó đi theo thứ gì đó kiếm ăn.
Vật kia chỉ giết con người nên sau khi đánh ngất và cắn cổ.
Hồ ly ăn những thứ nó bỏ lại.
Cho nên đội ngũ La Lam mới có thể thấy thi thể kia bị đào rỗng nội tạng.
Chúng ta cứ tưởng là một động vật gây nên nhưng kỳ thật có tới hai.
Sinh vật cộng sinh ở nơi hoang dã có rất nhiều, hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì…
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Hơn nữa, nếu ta đoán đúng, khả năng cao người hành hung là người mà hồ ly chỉ là vật nuôi của đối phương…
Nhâm Tiểu Túc cau mày:
- Nếu là thế thật thì có phần phiền toái rồi.
- Vì sao ngươi nghĩ vậy?
Dương Tiểu Cận nghi ngờ.
- Ngươi có phát hiện da lông hồ ly rất sạch sẽ, cứ như được tắm hằng ngày không? Dã thú dù thích sạch sẽ cũng không sạch được như thế…
Nhâm Tiểu Túc giải thích.
Hẳn những người khá không phát hiện nhưng quanh năm Nhâm Tiểu Túc sống ở nơi hoang dã sao có thể không nhận ra.
Nếu hồ ly thật sự là vật nuôi của ai đó, hắn dùng lão Hứa giết nó e rằng sẽ khiến đối phương ôm hận trong lòng.
Nhất định sẽ tìm cách trả thù họ.
Lúc này, lão Hứa đứng trước đội ngũ chừng 1 ki lô mét quay đầu lại, chỉ thấy chẳng biết từ đâu một tảng đá bắn tới.
Tốc độ của hòn đá cực nhanh, chẳng khác nào một viên đạn bắn vào ngựa lão Hứa, khiến hắn lảo đảo một chút.
Nếu là người bình thường chỉ sợ bị hòn đá đó bắn sẽ hộc máu ngay, dù là siêu phàm giả cũng chưa chắc chịu được.
Thế nhưng khi lão Hứa nhìn xung quanh lại chẳng phát hiện ra ai.
Nhâm Tiểu Túc ứa mồ hôi lạnh:
- Đối phương đã bắt đầu trả thù lão Hứa.
Ta không tìm được vị trí của hắn, cũng không cách nào xác định đối phương là người hay sinh vật gì khác.
Nhưng ít nhất Nhâm Tiểu Túc đoán không sai.
Hồ ly thật sự là sủng vật của đối phương.
Bằng không đối phương cũng chẳng tức giận tới mức trả thù lão Hứa.
- Trả thù thế nào? Thủ đoạn là gì?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Dùng hòn đá bắn lão Hứa…
Nhâm Tiểu Túc giải thích.
Dương Tiểu Cận nghe xong không khỏi sững sờ.
Hành động này sao giống con nít quá vậy.
Mọi người lần nữa lên đường, vì trong lòng mọi người thầm sợ hãi nên cả đám đều nghe theo lệnh mà sắp xếp thành đội hình đàng hoàng.
Không chỉ thế, La Lam còn chia cả đội thành vài tổ.
Tiểu đội ở giữa thay phiên nhau đi sau và bọc cánh.
Lúc này, La Lam cảm thấy bản thân lần nữa trở lại thành tân binh của Khánh thị, cảm giác rất đã ghiền…
Phải biết, La Lam từng là binh sĩ, còn là binh sĩ trong tổ đội tác chiến mạnh nhất Khánh thị nữa.
Buổi chiều, dường như đối phương cảm thấy không tìm được cơ hội giết người nên chẳng động thủ nữa.
Cũng có người tính rời đi nhưng bây giờ còn đi đâu được nữa?
Bây giờ mà quay đầu, nói không chừng bị thứ quái vật kia đánh lén thì sao.
Không biết đến cùng đối phương là thứ gì, thực lực thế nào.
Loại hành vi đơn độc rời khỏi đội ngũ này chẳng khác nào tìm đường chết.
Tới lúc cắm trại, La Lam an bài các tổ nhỏ thay phiên nhau gác đêm.
Thậm chí còn phân ra khu vực cần canh gác, chỉ định vị trí và chỗ đứng, thời gian thay ca đều được sắp xếp đàng hoàng.
Nhâm Tiểu Túc im lặng quan sát hết thảy, hắn phát hiện vị trí La Lam chỉ định gác đêm rất phù hợp.
Phàm là người cần đi vào khu cắm trại đều nằm trong tầm mắt của những vị trí này.
Nếu người canh gác có chuyện gì thì những người khác rất nhanh sẽ biết.
Đối với việc này, hai người Trình Vũ và Tống Kiều có chút mặc cảm.
Họ là siêu phàm giả chứ chẳng có kinh nghiệm đánh giặc.
Giết người thì họ biết nhưng năng lực tổ chức đoàn đội vẫn kém xa La Lam.
Đôi khi, bộ dáng La Lam thể hiện bên ngoài rất dễ khiến người khác xem nhẹ tài năng cũng khác.
Quên mất thật lâu trước đây, người của Khánh thị từng nhắc tới, La Lam càng thích hợp làm ảnh tử hơn so với Khánh Chẩn.
Về sau, vì La Lam chỉ là con riêng nên không ai nhắc tới việc này nữa.
Sau khi an bài tốt việc gác đêm, La Lam nghênh ngang quay về bên cạnh đống lửa, ngã đầu nằm ngủ, ngáy o o…
Trình Vũ mau chóng kêu hắn:
- Không thảo luận một chút về chuyện kẻ đánh lén chúng ta à?
La Lam kỳ quái nhìn hắn:
- Đây là chuyện của siêu phàm giả các ngươi, liên quan gì tới ta?
Nói xong, La Lam không để ý tới Trình Vũ nữa, trực tiếp đi ngủ luôn.
Trình Vũ nhìn La mập như thế có phần ê rằng, hắn hỏi Tống Kiểu:
- Đến cùng tên mập này muốn làm gì.
Hắn tới Thánh sơn để dạo chơi à?
- Có quỷ mới biết…
Tống Kiều thở dài.
Chỉ có một phút đồng hồ mà tiếng ngáy cả La Lam đã vang khắp khu cắm trại.
Tiếng hít thở còn rất có tiếng tấu, vừa sảng khoái vừa kéo dài…
Bên cạnh La Lam, Chu Kỳ cũng ngủ chổng vó…
Trình Vũ cảm thấy có phần kỳ quái, hắn hỏi Tống Kiều:
- Đợi đã, hai người này ở chung một chỗ, họ cứ thể mà ngủ không phân ca gác đêm à? La mập thật sự không sợ chúng ta ám toán hắn, lúc trước họ cũng thế?
Tống Kiều sửng sốt, hắn nhớ lại một chút:
- Không đúng, lúc trước hắn trong đội của ta rất cảnh giác, hai người này không bao giờ ngủ cùng một lúc.
- Kỳ thế…
Trình Vũ nhìn thoáng qua nơi cắm trại:
- Rõ ràng nơi này Chu Kỳ và La Lam chỉ có thể tin vào nhau.
Rốt cục việc gì có thể khiến họ am tâm tới mức cả hai cùng nằm lăn quay ra ngủ, hoàn toàn không lo lắng an nguy của mình vậy nhỉ.
Nếu thế chỉ có thể vì La Lam tin tưởng trong này không ai có thể giết hắn nên mới dám làm liều thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận