Đệ Nhất Danh Sách

Chương 429: Chuyện Xưa

Bộ chỉ huy trở nên yên tĩnh, Chu Kỳ và La Lam chẳng khác nào kẻ đần nhìn đại biểu Dương thị. Có điều họ cũng không nói gì cả.
Khánh Chẩn cười như không cười nói:
- Dương Lập Thần muốn ta giúp hắn thế nào?
- Hắn sẽ đưa bản đồ của nhất tuyến Tư Dương cho ngài. Ngài chỉ cần chiếm xong Tư Dương là được…
Tên đại biểu cười nịnh:
- Để thể hiện thành ý, bản đồ ta cũng mang tới rồi.
Khánh Chẩn nhíu mày nhìn Chu Kỳ đang cười rồi nói với tên đại biểu:
- Sao ta biết bản đồ này của ngươi là thật hay giả? Ngươi để bản đồ lại đây, để ta nghiên cứu xem có giúp chủ tử nhà các ngươi không. Được rồi, dẫn hắn ra ngoài đi, nhớ rõ giữ lại bản đồ cho ta.
Nói xong, một đám binh sĩ áp giải tên đại biểu ra ngoài.
Chu Kỳ đứng lên:
- Tên này có bị ngu không vậy. Đánh tới thời điểm này lại bắt đầu chơi trò nội đấu? Hắn cho rằng chúng ta đang chơi đùa với Dương thị? Cái gì mà hàng rào 97, 99. Ai cho phép hắn lấy đồ của chúng ta rồi đưa cho chúng ta.
Khánh Chẩn bình tĩnh nói:
- Người canh giữ nhất tuyến Tư Dương là thanh niên Dương Hoài Dận. Mà Dương Lập Thần là dòng chính Dương thị, bất quá mấy năm nay lại bị gạt sang một bên, được phái đi trông coi một hàng rào nhỏ, phụ trách về việc sản xuất của những nhà xưởng xung quanh…
- Hắc hắc…
La Lam cười nói:
- Hiện thực vĩnh viễn khác xa với tưởng tượng như trong truyện xưa. Chuyện nhân vật trong truyện xưa không gặp được thì bên ngoài vẫn có thể xảy ra. Khó trách Dương Lập Thần bị gạt bỏ, nguyên lai là do quá ngu xuẩn.
- Sau trận đột kích hàng rào 88, chiến binh nano lao vào như điên rồi không ngừng chém giết. Ta nghi ngờ đám người đó là bị người máy nano điều khiển chứ không phải họ điều khiển người máy nano…
Khánh Chẩn nói tiếp:
- Trong trận chiến ấy, tất cả nhân vật quan trọng của Dương thị đều ở hàng rào 88. Hiện giờ Dương thị như quần long vô thủ, đã bắt đầu sụp độ. Rất nhiều nhân vật bị gạt bỏ lúc trước không lo đánh trận cho đàng hoàng lại nghĩ tới chuyện tranh đoạt quyền điều hành Dương thị.
Không riêng gì Dương Lập Thần, những thành viên khác của Dương thị cũng đã phái người qua.
Đương nhiên họ cũng không ngu như tên này. Đại đa số đều nói sẽ không chống cự nữa, hi vọng tương lai có thể có một chức quan trong hàng rào.
Dương Lập Thần lại là kẻ đần hiếm có khó tìm trong đám người kia…
Bên ngoài đều nghĩ, Khánh thị hao hết nguyên khí đánh một trận ác chiến với Dương thị. Nhưng thực tế, Khánh thị chỉ đang làm dáng mà thôi.
Chung quy, thế giới này không chỉ có Tây nam và Tây bắc mà còn có Trung Nguyên.
- Bất quá trong Dương thị cũng có người thông minh…
Khánh Chẩn cười nói:
- Lúc trước, Dương Hoài Dận ở nhất tuyến Tư Dương cũng từng nói sẽ đầu hàng để cầu một chức quan nhỏ. Thậm chí còn tự nguyện dâng bản đồ Tư Dương lên, kết quả bản đồ đó là giả, hắn muốn lừa ta.
La Lam thổn thức:
- Dương thị là một tập đoàn lớn như thế, từng huy hoàng vô cùng, nhưng chẳng ngờ lại rơi vào kết quả này.
Khánh Chẩn nhìn bàn cát, bình tĩnh nói:
- Đừng bao giờ lộ lá bài tẩy của mình ra, bằng không sẽ chịu cảnh mặc người chém giết. Bàn cờ này, vẫn chưa đánh xong.
- Đúng rồi…
La Lam nói:
- Vật thí nghiệm ở phía nam thế nào rồi?
Khánh Chẩn khẽ nhíu mày, vì Lý thị bị phá hủy. Binh lực Khánh thị và Dương thị dồn hết về phương bắc nên phòng ngự ở phía nam trống rỗng. Khánh thị không thể đặt quá nhiều sự chú ý về nơi đó.
Cho nên, những nơi từng nằm trong sự quản lý của Lý thị không còn gì chống lại vật thí nghiệm cả. Dương thị thất bại bỏ trốn.
Khánh Chẩn để lại một đội chiến lữ ở phía nam để phòng bị vật thí nghiệm. Thế nhưng nhiều hàng rào như thế, chỉ có một đội chiến lữ thì phòng bị thế nào được?
Hơn nữa, nhiệm vụ chủ yếu của đội chiến lữ này là tiếp nhận hàng rào, buộc đám quan chức trong hàng rào nhổ ra của cải của chúng.
Mắt thấy chỉ ngắn ngủi trong hai tháng, vật thí nghiệm đã chiếm cứ một toàn hàng rào.
Trong hàng rào thất thủ kia, yêu ma hoành hành như luyện ngục.
Nếu không phải Khánh thị lưu lại một đội chiến lữ, e rằng còn chết nhiều người hơn nữa.
Khánh Chẩn suy nghĩ rồi nói:
- Nói với Khánh Nghị, hạn cho hắn chiếm được Tư Dương trong vòng 15 ngày. Sau đó mang binh xuôi nam, vây quét vật thí nghiệm, không được để thêm người chết.
Người khởi xướng chiến tranh Tây nam lại nói không được để thêm người chết thì nghe thật hoang đường. Nhưng lúc này, không ai biết Khánh Chẩn đang nghĩ gì.
Đột nhiên La Lam nói:
- Đánh xong trận đó, các binh sĩ đã mệt muốn chết. Không cho họ nghỉ ngơi lại bắt họ xuôi nam, vì cái gì…
- Không thể không làm…
Khánh Chẩn ngắt lời:
- Có một số việc, không thể không làm.
La Lam vỗ mông đứng dậy:
- Đi thôi, ta phụ trách tiếp nhận hàng rào Dưng thị. Ta thấy đám lão tiểu tử kia rất có tiền. Đánh xong trận này, Khánh thị không thể ngày càng nghèo thêm. Cái loại tình rách nát như thế không thích hợp để ngươi làm, để ta làm cho.
Hiệm giờ Khánh Chẩn đã làm chủ nhân Khánh thị, thanh danh rất quan trọng. Cho nên loại chuyện vơ vét tài sản khốc liệt này La Lam sẽ chủ động gánh vác.
Từng có quan chức Lý thị vì che giấu vàng mà cắn chết cũng nói mình không có tiền. Kết quả bị La Lam treo lên trần nhà đánh đập 3 ngày 3 đêm, chiêu gì hắn cũng dùng qua.
Có không cho ngủ, nghiêm hình tra tấn La Lam đều dùng cả. Đấy đều là chiêu số đối phó với gián điệp, nhóm quan chức quen ăn sung mặc sướng kia làm sao mà chịu nổi?
Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu người ở phía sau lưng mắng chửi La Lam là yêu ma ăn thịt người.
Nhưng tất cả đồ vật La Lam vơ vét được đều để vào kho của Khánh thị, hắn không giữ lại tí nào.
Theo lời La Lam nói, em trai hắn là gia chủ Khánh thị, hắn còn cần tiền làm gì? Đâu có cần.
Lúc trước Khánh Chẩn còn là Ảnh tử Khánh thị, mà bây giờ, La Lam lại như Ảnh tử của Khánh Chẩn.
Khánh Chẩn nhìn về phía Chu Kỳ:
- Ta muốn ngươi tới Trung Nguyên một chuyến. Chuyện nơi đó cần phải làm rồi, thời gian không đợi ai.
- Lần này ngươi tin ta rồi…
Chu Kỳ cười nói:
- Lúc trước không phải sợ ta lâm trận đào ngũ à. Bây giờ sao lại giao chuyện quan trọng như vậy cho ta?
Khánh Chẩn nói:
- Vì giá tiền ta cho ngươi đủ cao, người khác cho không nổi.
Chu Kỳ huýt sáo một cái. Bây giờ hắn hành sự không còn bộ dáng nhã nhặn như trước, ngược lại càng giống lưu manh hơn. Hắn cười nói:
- Ông chủ giàu ghê nha! Chiến tranh Tây nam sắp kết thúc, tất cả Tây nam này đều thành họ Khánh rồi. Xem ra lựa chọn ban đầu của ta hoàn toàn chính xác!
Song, lần này Khánh Chẩn im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói:
- Ta cũng không cảm thấy đây là việc gì đáng mừng.
Khánh Chẩn đứng sau bàn cát, quan sát địa thế trước mắt.
La Lam chợt nhớ tới em trai hắn từng nói, kỳ thật hắn lại thích trồng hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận