Đệ Nhất Danh Sách

Chương 673: Ám Sát


- Ông chủ, đúng là hắn đã sống hơn 200 năm…
Vương uẩn cẩn thận nói:
- Bất quá chúng ta phải cân nhắc, vật thí nghiệm sống hơn 200 năm không biết đã thành bộ dáng gì rồi.
Nói tới đây, Khổng Nhĩ Đông Nhìn Vương Uẩn:
- Được rồi, ta đã biết. Lần này ngươi dẫn đội tới phương bắc, trước tọa sơn xem hổ đấu. Cứ để hai thế lực đó đấu đá với nhau đi. Nếu có cơ hội thì bắt vật thí nghiệm về cho ta.
Có câu gọi là gần vua như gần cọp, một giây trước còn ưu ái hắn. Bây giờ Vương Uẩn lại cảm thấy một tia phiền chán tới từ Khổng Nhĩ Đông.
Trước giờ, mỗi khi ông chủ lên cơn, mọi người sẽ mời Vương Uẩn tới. Chỉ cần hắn tới sẽ có cách làm cho ông chủ vui vẻ. Rất nhiều vấn đề nan giải tới tay hắn đều trở nên dễ dàng hơn.
Mà bây giờ, Vương Uẩn cảm nhận được chấp niệm của vị lão gia này với vật thí nghiệm 01, ngay cả một chút khuyên nhủ cũng không cho hắn nói nên lời.
Vốn hắn còn có một chuyện tương đối quan trọng muốn báo cáo nhưng hiện tại xem ra vẫn nên để từ từ.
Vương Uẩn cung kính nói:
- Đã rõ, ta nhất định sẽ bắt vật thí nghiệm 01 này về cho Khổng thị.
Khổng Nhĩ Đông đứng dậy:
- Ừ, bây giờ ta phải tới nhà cấp trên bàn chuyện quan trọng, không thể ăn cơm với ngươi. Mau lên đường đi.
- Vâng…
Vương Uẩn lấy áo khoác được móc trên giá xuống cho Khổng Nhĩ Đông:
- Ngươi cảm thấy ta đem theo bao nhiêu người thì phù hợp?
- Tự xem mà làm đi, ta tin vào năng lực của ngươi. Ngươi cảm thấy bao nhiêu người hợp thì đem theo bấy nhiêu người…
Trong lúc Khổng Nhĩ Đông nói chuyện thì khoác áo lên, đi không quay đầu lại.
Quan quân đợi bên ngoài sảnh chính cũng không đợi oan.
Khi Khổng Nhĩ Đông đi ra, từng vị quan quân đứng thẳng tắp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm chẳng dám hó hé gì.
Quản gia dùng ánh mắt thăm dò nhìn Vương Uẩn, Vương Uẩn lắc đầu cười khổ.
Đoàn xe màu xe đã sớm chờ ở ngoài cửa, hành trình của Khổng Nhĩ Đông đã được thư ký an bài thỏa đáng từ sớm.
Một đoàn xe chạy trên đường lớn, phía trước có xe cảnh sát mở đường, phía sau là xe bảo tiêu hộ tống.
Chuyến đi này của Khổng Nhĩ Đông không phải để gặp người đứng đầu Khổng thị. Đoàn xe chạy qua đại đạo, xe chở Khổng Nhĩ Đông quẹo vào một đường nhỏ, nơi đó có một nữ nhân trung niên đang chờ hắn.
Xe dừng lại, lúc này, đoàn xe chỉ còn một mình chiếc xe này, bảo tiêu cũng chỉ có hai người canh giữ ngoài cửa lớn.
Nữ nhân sớm chờ ở cửa, nàng nhìn Khổng Nhĩ Đông mái tóc hoa râm, mỉm cười oán giận nói:
- Sao bây giờ ngài mới tới, đừng nói là không muốn gặp ta nha.
Khổng Nhĩ Đông thấy nữ nhân này thì chướng khí trong lòng như được tiêu tán. Hắn dùng ngón tay vuốt mũi nàng:
- Mèo con tham ăn.
Hai người đi vào nhà, biệt thự vô cùng an tĩnh, không sợ bất kỳ ai phát hiện ra.
Bên ngoài đại môn, cửa đóng lại vang lên tiếng kẽo kẹt. Khổng Nhĩ Đông cau mày nói:
- Nên thay cái cửa này.
Nữ nhân ủy khuất:
- Tiền đâu mà thay? Ngài xem đi, căn nhà này cũng nên sửa lại đó, mấy hôm trước trên lầu còn bị rỉ nước.
Khổng Nhĩ Đông nở nụ cười:
- Vừa gặp đã vòi vĩnh.
Hai người vừa bước vào phòng khách, nữ nhân đã vươn tay cởi nút áo trước ngực của Khổng Nhĩ Đông. Thế nhưng trong lúc này, đèn thủy tinh treo trên tường phát ra tiếng động giòn tan. Khổng Nhĩ Đông ngẩng đầu nhìn thì thấy đinh ốc cố định trên tường đã bị bung ra nên rớt xuống.
Nữ nhân thét chói tay tránh né, Khổng Nhĩ Đông tính trốn đi nhưng hắn vốn lớn tuổi, không còn sự linh hoạt như lúc tráng niên.
Ầm một tiếng, đèn trần to lớn đè bẹp Khổng Nhĩ Đông. Huyết dịch màu tím sậm cuồn cuộn chảy ra, chân Khổng Nhĩ Đông run lên bần bật.
Bảo tiêu bên ngoài nghe được động tĩnh lập tức vọt vào. Mà trong một ngôi nhà cách đó không xa, Hương Thảo khẽ mỉm cười với Đường Họa Long:
- Thu tay thôi!
Đường Họa Long hiếu kỳ nói:
- Chỉ vậy thôi?
- Đương nhiên…
Hương Thảo cười nói:
- Vốn còn tưởng Khổng Nhĩ Đông cẩn thận, nhiều bảo tiêu đi theo nên khó ra tay. Không ngờ lúc còn trẻ tên này cẩn thận nhưng dần lớn tuổi lại bắt đầu tham luyến nữ sắc.
Đường Họa Long suy nghĩ:
- Có lẽ muốn tìm chút thanh xuân từ trên người nữ nhân trẻ tuổi. Rất nhiều người quyền cao chứng trọng một khi dính vào thứ này thì chẳng khác nào bị trúng độc.
- Không sai…
Hương Thảo cười nói:
- Đi mau, tuy trông như ngoài ý muốn nhưng những người phụ trách tình báo của Khổng thị vẫn sẽ sinh nghi. Hơn nữa bà chủ muốn chúng ta tới phương bắt, nhằm vào kế hoạch của Hỏa Chủng, hai chúng ta phải sớm có mặt.
- Thật là, nếu một mình ngươi làm được thì cần gì kêu ta theo. Xương cốt ta già rồi, không chịu được ngươi dày vò đâu…
Đường Họa long tức giận.
Hương Thảo kiên nhẫn giải thích:
- Ngươi nhìn đi, dù lợi hại tới đâu cũng cần người hợp tác. Ví dụ Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân, Khánh Chẩn và La Lam, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận. Còn có Hứa Hiển Sở và cái nồi lớn của hắn nữa…
- Đợi đã, ngươi nói mấy cái trước ta còn hiểu được nhưng cái cuối cùng là tổ hợp kiểu gì vậy…
Hai người vừa nói chuyện vừa rời đi. Thế nhưng thân hình Hương Thảo bỗng dưng dừng lại, hắn nhìn về phía một tầng lầu cao tầng nhưng chẳng phát hiện ra gì cả:
- Kỳ quái, sao cảm thấy như đang bị ai đó nhìn chằm chằm nhỉ. Đi mau thôi, không nên ở lại đâu lâu.
Sau khi hai người họ rời đi, Vương Uẩn rời khỏi thác nước trên nhà cao tầng:
- Thiếu chút là bị phát hiện rồi.
Hắn nhìn về tòa nhà vừa xảy ra tai nạn kia, lúc này đã có vô số người tụ tập tới.
Vương Uẩn mặt không biểu tình, chẳng khác nào người đứng ngoài quan sát.
Sau khi mọi chuyện qua đi, người của hệ thống tình báo trong Khổng thị trở nên khách sáo với Vương Uẩn hơn. Vì họ không chỉ một lần nghe Khổng Nhĩ Đông nhắc tới sẽ để Vương Uẩn tiếp nhận hệ thống tình báo này.
Trên thực tế, tuy Vương Uẩn là phó trưởng phòng phòng tình báo nhưng luôn có thể vượt quyền, phân phối công tác khắp nơi. Không phải hắn cố tình mà là Khổng Nhĩ Đông cho hắn có quyền này.
Vương Uẩn làm trưởng phòng đã lâu rồi, hắn cũng không ngại làm lâu hơn. Đợi khi Khổng Nhĩ Đông về hưu, hắn sẽ trở thành người phụ trách mới.
Lâu một chút cũng không sao, chỉ là không thể để đợi mà không có được.
Một cấp trên truy cầu trường sinh bất tử là bất hạnh của cấp dưới.
Ai cũng nói gần vua như gần cọp, có ai muốn luôn có một con hổ bên cạnh, chực chờ ăn thịt mình đâu cơ chứ.
Đương nhiên, Vương Uẩn cũng chẳng có dũng khí tự tay giết Khổng Nhĩ Đông. Hắn chỉ che giấu hành tung cho Hương Thảo và Đường Họa Long mà thôi.
Vốn hắn tính nói với Khổng Nhĩ Đông chuyện này, thế nhưng thái độ của Khổng Nhĩ Đông khiến hắn “muốn cũng không thể nói”.
Nguyên bản, hắn chỉ muốn nhìn xem chuyện này có thể đem tới lợi ích gì cho mình không, ai dè thu hoạch lại lớn như vậy.
- Trước đi tới phương bắc đã.
Vương Uẩn bật cười.
Lúc này, hắn là sự lựa chọn tốt nhất để tiếp nhận hệ thống tình báo. Nhưng để mọi chuyện thuận lợi hơn, hắn còn cần dâng lên một lễ vật.
Hiện giờ tuổi của người cầm quyền Khổng thị đã lớn, hẳn cũng rất hứng thú với thuật trường sinh.
Vương Uẩn hiểu rõ, lúc này không phải lúc đi làm chính trị mà phải để phía trên phía ai là người được việc nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận