Đệ Nhất Danh Sách

Chương 473: Nghe Chuyện Xưa

Tới giữa trưa, quán rượu mới mở cửa. Nhâm Tiểu Túc quay lại thị trấn, nhìn những lưu dân kia làm gì vào sáng sớm. Từng người kết bạn đi tới nhà xưởng nhận đồ ăn hôm nay.
Lưu dân khó lòng để dành tiền, không tính mỗi ngày kiếm được không nhiều, tập đoàn còn chuẩn bị cho họ quán canh thị, bia, thuốc lá, sòng bài các kiểu. Trung Nguyên không cấm rượu, hẳn là vì lương thực ở đây tương đối phong phú.
Chiều nào công nhân về cũng bị mấy cửa hàng sinh hoạt kia dụ dỗ. Vừa làm xong một ngày họ đã nghĩ ngay tới việc tự khen thưởng bản thân, tiền vừa kiếm được nay lại ói ra.
Trên thị trấn này, chung quy cũng có một cửa hàng sẽ khiến người yêu thích.
Trương Cảnh Lâm từng nói, đây là thiết giới mà tập đoàn tỉ mỉ tạo ra, không sai chút nào.
Nhìn những lưu dân kia lui tới khiến Nhâm Tiểu Túc nhớ tới cuộc sống của mình với Nhan Lục Nguyên khi ở hàng rào 113. Tuy đoạn thời gian đó khó khăn hơn hiện tại nhưng ký ức vô cùng tươi đẹp.
Nhâm Tiểu Túc nhờ vào những ký ức tươi đẹp mà quên đi những khổ sở trong đó, quên mất hắn từng ăn không đủ no, từng bị gạt bỏ, quên mất hắn từng phải lo sợ tới khi chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, trong trí nhớ của hắn chỉ còn lại vui vẻ.
Con người rất lạc quan.
Đối với thị trấn này mà nói, Nhâm Tiểu Túc là một người xa lạ. Dân chạy nạn từ Tây bắc tới khá nhiều, cho nên không ai để ý tới hắn cả.
Đám dân chạy nạn kia trốn trong góc lều lo âu cho cuộc sống tương lai của mình.
Bấy giờ, bỗng nhiên có tiểu cô nương chạy ra từ cửa sau quán rượu. Trong tay nàng là vở và bút, nàng tìm hỏi dân chạy nạn vài chuyện.
Nhâm Tiểu Túc tới gần thì nghe được tiểu cô nương đang hỏi thăm tình hình chiến sự Tây bắc.
Tỷ như trận chiến kia đánh thế này. Tỷ như trong chiến trong có sự tích anh hùng gì không. Tỷ như trong trận chiến có nhân vật nào lợi hại.
Đương nhiên, tiểu cô nương cũng không để nạn dân kể chuyện xưa không công. Mỗi một câu chuyện sẽ đổi được một cái bánh bao, trao đổi đồng giá.
Tuy một cái bánh bao có giá rất rẻ nhưng trong mắt nạn dân đang đói, bánh bao nào chính là mạng của họ. Đương nhiên họ sẽ biết gì nói nấy rồi.
Một người trung niên nói:
- Lần này tướng lãnh tiền tuyến của Tông thị là Tông Ứng rất lợi hại. Hắn dùng mưu kế khiến cứ điểm 178….
Kết quả cô nàng mười bảy mười tám tuổi lắc đầu nói:
- Không phải Tông thị thua rồi hả, ta không muốn nghe chuyện của Tông thị, chỉ muốn nghe chuyện của cứ điểm 178 thôi.
Nghe xong, sắc mặt người trung niên ảm đạm, trong lòng nhỏ máu. Hắn là quan liêu dưới trướng Tông thị, chiến tranh khiến hắn phải bỏ nhà tha hương đã đủ cực khổ rồi. Bây giờ còn phải kể sự tích anh dũng của kẻ địch…
Có phải cô nương này là cố tình tới để chơi hắn không vậy…
Tiểu cô nương chăm chú nhìn người trung niên:
- Ngươi không kể chuyện gì thì ta kiếm người khác. Ông nội còn đang chờ ta.
Người trung niên vội vàng ngăn lại:
- Ta nói ta nói. Chức vị ta cao, ta biết nhiều hơn so với họ. Lúc hàng rào 146 bị phá hủy, ta ở ngay đó mà!
Tiểu cô nương nghe xong liền vui vẻ:
- Thật hả? Vậy ngươi mau nói đi, nếu hay ta sẽ cho ngươi thêm một cái bánh bao!
Vị trung niên nghe sẽ có thêm bánh bao thì mặc kệ thân phận mình là gì, lập tức kể chuyện, sợ nạn dân cướp lấy “mạng” của hắn.
Một lần kể chuyện kéo dài hơn 2 giờ, Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh, càng nghe sắc mặt càng cổ quái.
Ban đầu người trung niên nói chuyện coi như còn quy củ. Hắn nói vì sao cứ điểm 178 muốn khởi xướng chiến tranh với Tông thị, lý do những năm gần đây Tông thị luôn khiêu khích cứ điểm 178. Không thể không nói, tài ăn nói của người trung niên rất tốt, khiến người nghe cảm thấy rất nồng nhiệt, có những việc Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng biết.
Hắn nói từ lúc chiến tranh bắt đầu tới quan ải, tới núi Định Viễn bị đánh, tới trấn Thập Xuyên rồi cầu nổi sông Bắc Vịnh bị phá, cuối cùng là hàng rào 146 tan vỡ.
Dù sao mỗi sự kiện đều có liên quan tới Nhâm Tiểu Túc, khi nói tới việc hàng rào 146 bị phá hủy, nam nhân trung niên lại tả cảnh thiếu niên siêu phàm giả thần bí đánh tan tành chiến lữ của Tông thị thế nào…
Cô nương ngồi một bên nghe chuyện xưa, một bên ghi chép lại. Tốc độ viết chữ của cô nàng rất nhanh, hơn nữa càng nghe thì ánh mắt càng sáng, nàng hiếu kỳ nói:
- Trên thế giới này có người dũng mãnh thế à?
- Đâu chỉ dũng mãnh…
Người trung niên thở dài:
- Lúc ấy ta ở trong trang viên dòng ba Tông thị, tận mắt chứng kiến thiếu niên mặt thiết giáp tránh né hỏa tiễn, sau đó…
Nói tới đây, người trung niên chợt thấy Nhâm Tiểu Túc, hắn kinh ngạc hỏi:
- Có phải chúng ta từng gặp nhau không?
Lúc trước Tông thị từng dán truy nã Nhâm Tiểu Túc khắp nơi. Gần như tất cả cao tầng Tông thị đều nhìn qua bức vẽ trên đó. Bất quá đuổi bắt Nhâm Tiểu Túc không phải chức trách của người trung niên, cho nên hắn chỉ đảo mắt nhìn qua mà thôi. Lúc này thấy được Nhâm Tiểu Túc, hắn chỉ cảm thấy quen thuộc chứ chẳng nhớ ra từng gặp ở đâu.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ta là từ Tây bắc tới, không chừng chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó rồi đấy.
- Cũng có thể…
Người trung niên gật đầu.
Tiểu cô nương bên cạnh thúc giục:
- Ngươi chưa kể hết mà, mau kể tiếp chuyện phía sau đi.
Người trung niên có chút sửng sốt, hắn ngẩng đầu tìm kiếm Nhâm Tiểu Túc nhưng phát hiện thiếu niên đã rời đi.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không muốn bị người nhận ra. Tới Trung Nguyên, hắn muốn khiêm tốn một chút. Phải biết Trung Nguyên giàu có và đông đúc, “mạch nước ngầm” cũng chẳng thua kém gì Tây bắc và Tây nam.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã rõ, truy Trung Nguyên chưa thấy chiến sự nhưng mọi người đều rõ ý đồ tranh giành của mấy tập đoàn tại đây. Mà Nhâm Tiểu Túc thì chẳng muốn bị cuốn vào chuyện này.
Hơn nưa, nơi này còn có công ty Hỏa Chủng.
Trung Nguyên chính là sân nhà của Hỏa Chủng. Công ty Hỏa Chủng ở đây không dễ đối phó như trước kia.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện, những người chạy nạn này đều từ hàng rào chạy tới. Thậm chí còn có người mang thân phận rất cao, nhưng sao không có lưu dân nhỉ?
Không đúng, Nhâm Tiểu Túc nhận ra mình nghĩ sai rồi. Đương nhiên người chạy nạn chỉ có cư dân hàng rào, thậm chí là những người có chức vụ cao, quan liêu phụ thuộc hàng rào Tông thị.
Lưu dân Tây Bắc rất hoan nghênh cứ điểm 178. Khi cứ điểm 178 vừa tới, tất nhiên thuế má sẽ được giảm xuống, điều kiện sinh hoạt của lưu dân được cải thiện. Sao lưu dân chạy nạn làm gì nữa? Họ còn ước cứ điểm 178 mau chóng đánh qua nữa.
Mà người bình thường trong hàng rào cũng không sợ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Chỉ có những quan to quý hiển mới sợ mình bị thanh toán!
Phải biết, thời gian Tông thị chấp chính, những tên quan to hiển quý này đem tới không ít tai họa cho cư dân hàng rào và lưu dân. Nhâm Tiểu Túc từng đi qua nhiều hàng rào, quan liêu Tông thị tuyệt đối không kém hơn Lý thị, Khánh thị hay Dương thị là bao.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc cũng không còn đồng tình với nạn dân như trước. Người chột dạ chạy tới đây, không tên nào là người tốt cả.
Két… két…
Âm thanh vang lên, tiểu nhị trong quán rượu đẩy cửa gỗ ra.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận