Đệ Nhất Danh Sách

Chương 873: Thông Hành Không Trở Ngại

Trong khi đám người P5092 họp, Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đọc báo.
Sĩ quan phụ tá trong lòng tự nhủ, ngươi cũng quá tự nhiên nha, quân sự cơ mật mà ngươi cũng dám nghe, chẳng lẽ không biết tự giác tránh một chút?
Nhưng mà hắn nhớ tới những gì P5092 từng nói liền câm miệng không nói gì.
Nhâm Tiểu Túc đọc tạp chí, lần cuối hắn đọc tạp chí hi vọng là số 16, kết quả bây giờ đã tới số 24, 8 số trước đó đều là tường thuật về cuộc chiến.
Khiến Nhâm Tiểu Túc có chút ngoài ý muốn là, trên báo chí nói cứ điểm 178 cũng phái binh sĩ đi đến Trung Nguyên, dự tính sau 7 ngày sẽ đến.
Đồng thời tư lệnh Trương Cảnh Lâm cứ điểm 178 đã cùng Vương Thánh Tri mở một cuộc hội nghị qua điện thoại, hai bên chế định kế hoạch tác chiến cùng nhau.
Trong tin tức, Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên thấy được tên của Trương Tiểu Mãn danh tự.
Trong lòng của hắn . Âm Thầm hô một tiếng, Trương Tiểu Mãn thăng quan cũng quá nhanh a, đã biến thành lữ trưởng sao?
Bất quá mọi rợ cũng không dễ đối phó như vậy a, cũng không biết chi binh sĩ tây bắc này có đối sách gì tốt hay không? Nói thật, Nhâm Tiểu Túc đã có chút muốn rời Hỏa Chủng tới hội hợp với cứ điểm 178 rồi.
So với ở cùng Hỏa Chủng thì chiến đấu với các huynh đệ tây bắc càng thống khoái hơn.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy rời đi, hắn cùng đang tại họp P5092 lên tiếng chào:
"Đi nha."

P5092 cười tủm tỉm nói:
"Rảnh thì tới chơi."

Câu chào tùy ý này chẳng khác nào các lão hữu tới tiệm mì ngồi trò chuyện cả…
Đợi cho Nhâm Tiểu Túc rời khỏi rồi, sĩ quan phụ tá nhịn không được nói:
"Trưởng quan, ngài coi trọng tiểu tử này ở chỗ nào a."

"Tiếp tục họp…"
P5092 bình tĩnh nói:
"Hiện tại trong mắt của ta kế hoạch chiêu dụ hắn là phi thường cần thiết, sư đoàn số 3 thiếu cá thể có năng lực chiến đấu cao.
chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào đám bộ đội đặc chủng đó.
Ta đã xin tổng bộ phái T5 tới cho ta, nhưng vấn đề là binh sĩ chủ lực nhiều như vậy, tất cả mọi người đều xin."

Dưới sự thay đổi của thời đại, với tư cách là một sĩ quan cao cấp P5092 tất nhiên biết cá thể có năng lực chiến đấu cao phát huy thật lớn tác dụng lớn thế nào trong đoàn chiến, cho nên mới phải chiêu dụ Nhâm Tiểu Túc.
Mà hắn họp ngay trước mặt Nhâm Tiểu Túc là muốn lỡ mà hắn không chiêu dụ thành công, vạn nhất đánh nhau, ít nhất khi Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận đơn độc hành động cũng biết Hỏa Chủng chuẩn bị làm cái gì.
Trận chiến tranh này có một chỗ tốt là không lo gián điệp, tối thiểu mọi rợ không có thời gian phát triển gián điệp.
Trên đường Nhâm Tiểu Túc quay về bệnh viện dã chiến, hắn nhỏ giọng thầm nói cùng Dương Tiểu Cận:
"Ngươi xem thái độ P5092 đối với ta có phải có hơi kỳ quái không?"
"Nhìn ra… "
Dương Tiểu Cận điềm nhiên như không có việc gì nói:
"Ngay cả quan quân họp bàn cũng để ngươi dự thính, nói không kỳ quái là không thể nào."

"Hơn nữa hắn còn đưa ta giấy chứng nhận P5, cho phép ta tự do xuất nhập ở trong quân doanh…"
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói thầm.
"Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"
Dương Tiểu Cận nhướng mày.
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một lát:
"Có phải hắn yêu thích ta không? Cái này không thể được, ta phải tìm cơ hội nói cho hắn biết, ta có người mình thích rồi."

Dương Tiểu Cận:
"...
Ngươi là nghĩ như vậy?"
"Khục khục, chỉ đùa một chút…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta là nói, thằng này có khi nào đoán được ta từng giúp hắn ở Đại Thạch Sơn không?"
"Có khả năng này…"
Dương Tiểu Cận nói:
"Chung quy trận chiến ở Đại Thạch Sơn lần kia, hai ta rời khỏi cứ địa đi hái thuốc xác thật rất đáng nghi."

"Cho nên, hắn đã đoán được…. "
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Có khi nào hắn cũng đoán được hai ta đến từ tây bắc giống như Vương Uẩn?"
Dương Tiểu Cận nhíu mày, cũng không bài trừ khả năng này a.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
"Cho nên, hiện tại hắn đối với chúng ta tốt như vậy, cho phép chúng ta tự do ra vào, sau đó lại để cho chúng ta dự thính hội nghị quân sự, hắn có thể cũng...
muốn tới tây bắc?"
Theo Nhâm Tiểu Túc, nếu như đối phương đoán được thân phận của bọn họ, sau đó lại biểu hiện thái độ thiện ý như thế, cái này như là đang nói: Dụ dỗ ta, nhanh dụ dỗ ta!
Trong lúc nhất thời, trong đầu Nhâm Tiểu Túc, P5092 nghiễm nhiên đã biến thành một vị hảo đồng chí muốn chủ động đi tới đại hưng tây bắc.
Hắn hoàn toàn không nghĩ, kỳ thật đối phương cũng đang muốn dụ dỗ hắn...
Căn bản Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới a!
Hắn không biết tuy thiên phú chỉ huy P5092 hơn người nhưng không có năng lực ghi nhớ mạnh như Vương Uẩn.
Nhìn từ khác nhau góc độ, P5092 chính là thiên tài về chiến thuật trên vĩ mô, mà trọng điểm của năng lực Vương Uẩn là tìm ra manh mối, hoàn toàn bất đồng.
Cho nên, P5092 cũng không biết Nhâm Tiểu Túc là người tây bắc, hắn chỉ là đơn thuần muốn chiêu dụ Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Buổi tối khi trở lại bệnh viện dã chiến, kết quả Nhâm Tiểu Túc thấy được một đám sinh viên tụ tập trước cả bệnh viện, đối diện là một tổ đội binh sĩ.
Hiện giờ những sinh viên này bị phân phối đến các nơi trong bệnh viện dã chiến, thừa dịp chiến tranh còn không bạo phát toàn diện mà tiếp nhận huấn luyện chữa bệnh đơn giản.
Đợi khi chiến tranh bùng nổ họ sẽ trở thành nhân viên chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân, phụ trách rửa và băng bó các vết thương đơn giản.
Tuy huấn luyện có chút gấp gáp nhưng hiện tại chỉ có thể như vậy, không có biện pháp khác tốt hơn.
Cũng không thể để bọn tới tiền tuyến tục vừa múa vừa hát a.
Lúc này, một người binh sĩ Hỏa Chủng cao giọng giải thích nói:
"Bệnh viện Dã chiến đã thực hiện lệnh giới nghiêm.
Sau 7 giờ các vị không được ra ngoài.
Bên ngoài là quân doanh có chứa sự tình cơ mật.
Không thể thương lượng."

Một tên sinh viên hô:
"Vì sao giam cầm chúng ta.
Chúng ta chỉ muốn đi tới tường thành tham quan một chút mà thôi."

"Xin lỗi, không được."

Binh sĩ nói.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận không nói gì liền trực tiếp tiến vào.
Mãi đến hai người bọn họ tới ký túc xá, có sinh viên thấy được liền hỏi binh sĩ Hỏa Chủng:
"Không phải hai người bọn họ đi ra ngoài được à.
Vì cái gì hai người bọn họ có thể, chúng ta lại không được?"
Kết quả Hỏa Chủng binh sĩ nói:
"Bọn họ là bằng hữu trưởng quan của chúng ta, có giấy chứng nhận.
Nếu như các ngươi cũng có giấy chứng nhận, các ngươi có thể tự do ra vào."

Các học sinh á khẩu không trả lời được.
Tất cả mọi người cùng tới, vì sao thiếu niên kia lại thành bằng hữu của trưởng quan? Còn có, cái giấy chứng nhận kia là cái quỷ gì.
Mọi người nghe đều không hiểu.
Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận cũng không để ý tới.
Chờ tới khi tới lều, hắn đợi Dương Tiểu Cận chui vào liền tính chui vào theo.
Kết quả Dương Tiểu Cận quay người cười như không cười nói:
"Ngươi vào lều vải của ta làm gì vậy.
Lều vải của ngươi ở bên cạnh, không cho phép vào lều vải của ta."

Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ nói:
"Ta có giấy chứng nhận a.
Họ nói có giấy chứng nhận có thể tự do ra vào bất kỳ địa phương nào trong quân doanh..."

Dương Tiểu Cận cười như không cười nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc.
Cuối cùng hắn tự thấy kinh sợ mà trở về lều của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận