Đệ Nhất Danh Sách

Chương 772: Tân Sinh

Thời khắc tường thành sụp đổ, sắc trời hoàng hôn như đỏ rực lửa.
Lính canh trên tường thành không ai còn sống nữa.
Đám người Hassan, Phó Lan Tề sau một hồi chém giết lẳng lặng chờ đợi chủ nhân của Thảo Nguyên tiến vào, quan lâm hàng rào.
Trước khi vào thành, Nhan Lục Nguyên cưỡi ngựa đi vòng quanh thị trấn.
Nhóm lưu dân hai bên đường không ngừng nhao nhao núp vào trong lều.
Hàng rào đã bị phá hủy, điều khiến người ta ngạc nhiên là chuyện tường rào sụp đổ không lan tới thị trấn.
Trong trận chiến này, không có lưu dân nào bỏ mạng cả.
Nhan Lục Nguyên thấy một đứa bé trốn trong lều, cha nó một mực bảo vệ nó sau lưng.
Chỉ là đứa nhỏ có lẽ do tò mò mà nhịn không được vụng trộm đánh giá Nhan Lục Nguyên.
Nhan Lục Nguyên cười cười, bảo Kỳ Kỳ Cách đi bên cạnh ném một miếng khô bò cho đứa nhỏ.
Sau đó hắn cũng không nói gì nữa mà đi tiếp.
Đứa nhỏ nhận lấy khô bò rồi nhìn Nhan Lục Nguyên.
Đột nhiên nó cảm thấy đối phương hẳn là người đẹp nhất mà nó gặp từ lúc được sinh ra đời tới nay.
Đôi mắt sáng như sao, lông mi như kiếm.
Nếu chăm chú nhìn đối phương sẽ cảm thấy thiếu niên chẳng khác nào thần linh hoàn mỹ chẳng chút khiếm khuyết.
Bất quá đứa nhỏ này không biết, điều khiến Nhan Lục Nguyên nhìn nó lâu hơn một chút là hình ảnh chính hắn của nhiều năm về trước.
Khi đó cũng luôn có một người sẽ mãi mãi bảo vệ hắn sau lưng như cha của đứa nhỏ kia.
Lúc đi ngang qua một sân nhỏ, Nhan Lục Nguyên thấy được vô số đứa nhỏ ở trong.
Hắn mở miệng hỏi:
- Đây là học đường của thị trấn?
Một người trẻ tuổi nơm nớp lo sợ:
- Xin ngài bỏ qua cho đám nhỏ.
Đứa lớn nhất chỉ mới 14 tuổi, nhỏ nhất chỉ mới 8 tuổi.
Dù hàng rào 176 có đắc tội gì với ngài thì đám nhỏ này cũng vô tội.
Tiên sinh học đường sợ hãi lắm.
Y nhìn thiết kỵ kéo dài không thấy điểm cuối rồi ngửa đầu nhìn thiếu niên hùng tráng ngồi trên lưng ngựa trước mặt mình.
Thế nhưng dù sợ hãi, y cũng không lùi một bước.
Con ngựa to lớn thở phì phì, hơi thở tiếp xúc với không khí hình thành một làn sương trắng đục, khí thế kinh người.
Vị tiên sinh này khi ấy bị hù lùi về sau một chút, thế nhưng vẫn gắt gao bảo vệ đám nhỏ sau lưng.
Nhan Lục Nguyên đánh giá người trẻ tuổi rồi cười nói với bọn nhỏ:
- Các ngươi có một lão sư thật tốt.
Nhớ phải học cho chăm, có người từng nói với ta sách vở còn con đường tốt nhất để nhìn rõ thế giới này.
Nếu không học thì phải trả một cái giá lớn bằng máu thịt để nhìn rõ được chân tướng của thời đại này.
Đây chính là nơi ẩn núp cuối cùng của các ngươi.
Không biết nghĩ tới cái gì mà Nhan Lục Nguyên nói tới đây thì có chút xuất thần.
Tiên sinh trẻ tuổi cũng không biết nên làm sao.
Rõ ràng thiếu niên trên lưng ngựa trông rất hung tàn nhưng cũng có vẻ không phải thế.
- Hột Cốt Nhan, chia một ít thịt khô cho họ…
Nhan Lục Nguyên nói xong thì cưỡi ngựa tiếp tục rời đi, không quay đầu nhìn lại một cái.
Hột Cốt Nhan kinh ngạc nhìn đám nhỏ nhưng cuối cùng vẫn để tộc nhân khiêng một túi thịt khô tới, hung dữ nói:
- Đây là phần thưởng của chủ nhân dành cho các người.
Bấy giờ, Hassan chạy xuống khỏi thành lâu, quỳ xuống cung kính nghênh tiếp tân vương.
- Đứng lên đi…
Nhan Lục Nguyên nói.
Kỳ Kỳ Cách chợt phát hiện khi tiến vào hàng rào, biểu cảm của Nhan Lục Nguyên dần lạnh đi, khác hẳn với người vừa đi dạo trong thị trấn lúc nãy.
“Đát, đát, đát, đát.”
Tiếng vó ngựa vang dài trên đường, mọi người thấy Nhan Lục Nguyên đều câm như hến.
Hán tử mặc quần áo và trang phục trên thảo nguyên cưỡi trên thiết kỵ hùng tráng trông mạnh mẽ mà tươi sáng hơn so với nền văn minh tường gạch của Trung Nguyên nhiều.
Một bên là nhà gạch chỉnh tề, một bên là da thú cùng trường đao.
Nhan Lục Nguyên bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước kia hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ dùng thân phận này tiến vào hàng rào, đặt chân tới nơi hắn ghét nhất.
Từ sau tai biến tới giờ đã hơn 200 năm, đây cũng là lần đầu tiên người Thảo Nguyên tiến vào hàng rào.
Các chiến sĩ bên cạnh thấy nhà gạch cao tầng mà rục rịch, cư dân hàng rào thì sợ hãi trốn trong nhà, không dám ra ngoài.
Hassan nhỏ giọng nói với Nhan Lục Nguyên:
- Chủ nhân, chúng ta làm gì tiếp theo?
Nhan Lục Nguyên nhìn hắn một cái:
- Tiếp theo là sao?
- Tàn sát dân trong thành!
Hassan nói:
- Tất cả thủ lĩnh đều rất phấn khởi, họ muốn tàn sát toàn bộ dân trong thành để thể thể vinh quang của ngài.
Đây là tâm nguyện của mọi người.
- Tàn sát dân trong thành?
Nhan Lục Nguyên sửng sốt.
Hắn nhìn thủ lĩnh phía sau mình.
Quả thật bộ dáng bọn họ như không thể chờ đợi nữa.
Nhất là hai vị thủ lĩnh Phó Lan và Hột Cốt tộc.
Trong trận chiến này, tộc nhân của họ chết quá nhiều.
Lúc này cần phải dùng máu tươi của người trong hàng rào hiến tế tộc nhân đã mất của họ.
Hơn nữa, họ và Hassan đều từng nghe chủ nhân nói, muốn dùng hàng rào 176 để tế tự cho tân Vương đình.
Dù mọi người tổn thất nghiêm trong trong lần chiến tranh này.
Tuy hành quân sẽ hao tổn một lượng lớn tài nguyên nhưng chỉ cần tàn sát dân trong thành, họ sẽ nhận được bổ sung một lượng tài phú dồi dào.
Nhưng lúc này, Hassan lại phát hiện chủ nhân của hắn trầm mặc.
Một khi việc tàn sát diễn ra, bên tai hắn sẽ là vô vàn tiếng la khóc.
Hàng rào lớn sẽ như bị bao phủ bởi một màn sương đen, vô số người sẽ chết.
Nhan Lục Nguyên nhìn hàng rào vốn dĩ vô cùng phồn hoa cùng tường thành cũ nát sau lưng.
Nếu Tiểu Ngọc Tỷ ở đây, tỷ ấy nhất định không muốn chứng kiến cảnh này.
Hắn bỗng lên tiếng:
- Truyền lệnh xuống, không được tàn sát cư dân hàng rào.
Trước bắt người quản lý hàng rào lại cho ta.
Báo cho những cư dân kia biết, chỉ cần chỉ điểm đám quan viên đang ở đâu sẽ được sống.
Kêu họ kể thêm tội càng tốt.
Thế nhưng trước khi nhận được lệnh của ta, ai dám lạm sát kẻ vô tội, ta sẽ giết người đó.
Hassan có chút khó xử;
- Nếu ngài vì người của hàng rào mà giết người của mình, e rằng…
Nhan Lục Nguyên bình tĩnh nói:
- Vậy xem ra họ vẫn chưa biết rõ ai mới là chủ nhân của Thảo Nguyên rồi.
- Đã rõ….
Hassan nhận lệnh rời đi.
Đối với mệnh lệnh của Nhan Lục Nguyên, hắn phục tùng vô điều kiện.
Nếu có người không phục, hắn sẽ lôi người kia ra, cho ngựa kéo đi từ sống tới chết.
Động tác của chiến sĩ đằng sau rất nhanh.
Chỉ ngắn ngủi vài phút họ đã hỏi được chỗ ở của vài quan viên rồi kéo hết cả nhà của họ tới.
Từ đầu tới cuối, Nhan Lục Nguyên đều khí định thần nhàn ngồi trên lưng ngựa.
Kỳ Kỳ Cách cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.
Đại đội ngũ mã đi tới trung tâm hàng rào.
Một quan viên trong đó bảo đây là biệt thự của Thân gia.
Sắp tới biệt thự, Hassan thấy được nơi này được phòng ngự nghiêm ngặt liền dẫn theo tộc nhân của mình cầm súng vọt tới.
Nhan Lục Nguyên đợi trên lưng ngựa.
Không tới nửa giờ sau, Hassan đã mở cửa cho hắn vào.
Bên trong biệt thự là cảnh máu chảy thành sông, người sống đều quỳ dưới đất.
Nhan Lục Nguyên thúc ngựa bước tới, hắn nhìn mọi người, nói:
- Nghe nói người quản lý hàng rào là Thân Ẩn.
Là ai trong số các ngươi, mau đứng ra.
Hột Cốt Nhan, ngươi dẫn người đi thu gom kho lúa và kho đạn.
Lấy hết những thứ chúng ta cần đi.
Nói xong, Nhan Lục Nguyên xuống ngựa, đi vào biệt thự trong trang viên.
Mãi tới khi hắn an vị trên ghế salon bằng da thật trong phòng khách mới hỏi người trung niên bị Hassan áp chế:
- Ngươi là Thân Ẩn?
Thân Ẩn lạnh lùng nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Mọi rợ trên Thảo Nguyên cũng dám tới hàng rào làm loạn? Ngươi không sợ thế lực ở Trung Nguyên trả thù à?
Nhan Lục Nguyên cười cười:
- Hỏa Chủng? Khổng thị? Vương thị? Ngươi cảm thấy ai trong số họ sẽ trả thù cho Thân gia các ngươi.
Lời này vừa nói xong, Thân Ẩn lập tức nhận ra thiếu niên trước mắt hiểu rất rõ về Trung Nguyên.
Lần này đối phương công phá hàng rào 176 là có chuẩn bị mà tới.
- Ta rất muốn biết…
Nhan Lục Nguyên gõ ngón tay theo nhịp vào tay vịn của ghế:
- Mấy năm trước hàng rào 176 vốn nổi danh chẳng khác nào cứ điểm 178, sao bây giờ lại sa đọa như thế?
Thân Ẩn nhìn chằm chằm Nhan Lục Nguyên, hắn không biết nên trả lời thế nào về vấn đề này.
Bấy giờ, Phó Lan Tề dẫn một đống lớn quan viên vào biệt thự, trong tay cầm một xấp giấy dày.
Những quan viên đó bị ấn cho quỳ xuống.
Phó Lan Tề đưa xấp giấy cho Nhan Lục Nguyên:
- Chủ nhân, đây đều là chứng cứ phạm tội mà cư dân hàng rào cung cấp.
- Xem ra các người thật sự không được lòng cư dân…
Nhan Lục Nguyên nhận lấy xấp giấy:
- Bằng không chúng ta chơi một trò chơi.
Các ngươi tố giác nhau, cho ta xem biểu hiện lấy công chuộc tội của các ngươi.
Vừa dứt lời, một người trung niên đang quỳ lập tức bò lên trước:
- Ta tố giác người của Thân gia làm mưa làm gió mấy chục năm nay, chèn ép cư dân khổ không chịu nổi.
Nghiệp chướng của Thân Ẩn lại càng thêm nặng nề.
Ngay cả vợ của cấp dưới cũng dám cướp!
- Tiếp tục…
Nhan Lục Nguyên gõ gõ ngón tay, tay còn lại thì chống cằm.
- Còn nữa, Thân Ẩn chẳng phải thứ gì tốt.
Trước kia còn lạm sát người vô tội, bắt người trong Thảo Nguyên về tra tấn!
Có người mở đầu, những người khác như vòi nước được mở, không hề ngừng lại.
Trong biệt thự ầm ĩ một hồi thì có người cao giọng nói:
- Thân Ẩn thích nam nhân!
- Hai năm trước hắn từng bắt bớ phụ nữ và trẻ em ở ngoài thị trấn!
Nhan Lục Nguyên nghe âm thanh lộn xộn nọ thì có chút không kiên nhẫn nổi:
- Được rồi.
Trong biệt thự trở nên yên tĩnh hơn.
Nhan Lục Nguyên nhìn Thân Ẩn:
- Ngươi nhìn đi, các ngươi sống trong hàng rào an nhàn sung sướng.
Thế nhưng mất đi cốt khí và niềm vui, không như lưu dân.
Thân Ẩn quỳ dưới đất cười lạnh:
- Lưu dân chỉ là một đám heo mà thôi.
Tôn nghiêm niềm vui là cái quỷ gì chứ.
- Không, lưu dân hạnh phúc hơn các ngươi…
Nhan Lục Nguyên lắc đầu.
Thân Ẩn cất tiếng cười to:
- Lưu dân phải khổ sở để tìm đường sống.
Có người bán con gái cho người khác, có người chỉ biết trộm cắp.
Nhưng người này dù chết trong quặng mỏ cũng chẳng ai hỏi thăm.
Nhà của họ càng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện báo thù, chỉ hỏi tiền bồi thường là bao nhiêu mà thôi.
Có người cho con đi học nhưng học được vài năm thì phát hiện việc này thật vô dụng nên nghỉ học đi đào mỏ.
Đào rồi lại đào, mỏ này qua mỏ khác.
Trải qua hôm nay không nghĩ tới ngày mai, chẳng khác nào đám gia súc.
Ta hỏi ngươi, người như thế thì có gì đáng vui kia chứ.
Nhan Lục Nguyên nhìn ánh nắng bên ngoài biệt thự.
Thị trấn trong ấn tượng của hắn không phải như thế, lưu dân cũng chẳng phải vậy.
Khi đó ca ca hắn đi săn về, rõ ràng nhà rất nghèo nhưng Vương Phú Quý thường xuyên cho hắn kẹo đường, ngọt tới phát ngán.
Ca ca sẽ giấu đi một viên, cho hắn một viên, bảo cần phải tiết kiệm thức ăn.
Nhưng Nhan Lục Nguyên luôn nhịn không được ăn loáng cái là xong, sau đó tròn xoe mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể móc một viên còn lại đưa cho hắn để hắn vui vẻ.
Mỗi lần tới lễ mừng năm mới, ca ca sẽ tới chỗ của Vương Phú Quý mua quần áo mới cho hắn.
Tuy nhà họ rất nghèo nhưng hàng năm hắn luôn có quần áo mới để mặc.
Mùa đông rét lạnh, người trên thị trấn sẽ tới lò mổ mua chút thịt mỡ về làm hoành thánh.
Giao thừa tới, trong túp lều đơn sơ mà mùi thịt khiến họ không khỏi chờ mong.
Vương Phú Quý đứng trong thị trấn và phát pháo cho đám trẻ.
Đó là pháo nhỏ được lấy ra từ những chùm pháo lớn, mỗi đứa trẻ được phát cho năm quả.
Đám nhỏ ngây ngốc chạy chơi trên thị trấn, thỉnh thoảng sẽ đụng vào người lớn đang làm việc.
Cha mẹ đứa nhỏ sẽ xách nó qua nhà hàng xóm xin lỗi, vừa xin lỗi vừa tét đít chúng.
Nơi đó có nụ cười và nước mắt.
Đoạn thời gian nghèo khổ đó lại là ký ức vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn.
Thậm chí Nhan Lục Nguyên còn nhớ tới nụ cười hiếm hoi của ca ca mình khi ấy.
Bất quá hắn không tính chia sẻ cho Thân Ẩn biết, gã cũng chẳng xứng để nghe những thứ này.
- Phó Lan Tề…
Nhan Lục Nguyên nói.
Phó Lan Tề quỳ một gối xuống trước mặt Nhan Lục Nguyên:
- Chủ nhân.
- Cũng không có gì, giết hết những người này rồi treo trước cửa đi…
Ánh mắt Nhan Lục Nguyên chẳng liếc tới đám người sắp chết này lấy một cái:
- Lúc trước ta không cho phép các ngươi tàn sát người trong hàng rào.
Hiện tại các ngươi được phép giết hết gia tộc của đám người này.
Ngần ấy cũng đủ để bù đắp tổn thất từ chiến tranh của các ngươi.
Đi đi, đừng để họ phát ra âm thanh ồn ào khó nghe.
Nghe xong, Phó Lan Tề và Hột Cốt Nhan hưng phấn đứng lên.
Họ trực tiếp dùng chui đao đập rụng răng đám người Thân Ẩn, tránh cho họ nhiều lười.
Đám quan viên hàng rào từng hiển hách một thời nay chỉ có thể khủng hoảng trừng mắt, không ngừng phát ra tiếng gào thét không thành.
Vừa rồi Thân Ẩn còn chút kiên cường như tới giờ đã chẳng thể khống chế nổi mình.
Đám Phó Lan Tề dẫn theo tộc nhân cũng mình tới nhà từng quan viên, muốn làm gì thì làm đó.
Nơi đó có dấu vàng thỏi, châu báu, súng ống đều được Hassan thu lấy.
Chạng vạng tối, trận cướp đoạt này mới kết thúc.
Hán tử trên thảo nguyên ghim thi thể của đám quan viên lên hàng rào của biệt tự.
Từ xa nhìn lại như mấy cái “chuông gió” nhưng lại quá mức kinh dị.
Dù Nhan Lục Nguyên có thích chúng hay không thì hiện tại người trong Thảo Nguyên đều cần được kích thích vì một tương lai chiến tranh gian khổ.
Nhan Lục Nguyên phải để họ hưởng thụ sự sung sướng trong chiến tranh, biến họ thành tín đồ trung thành nhất của hắn.
Lúc này, dù hắn thích hay không cũng không quan trọng.
Chủ nhân trên thảo Nguyên chỉ biết các tín đồ của hắn có thích hay không mà thôi.
Nếu người trong Thảo Nguyên cần, vậy cứ để thi thể kẻ địch biến thành tinh kỳ của hắn vây.
Đột nhiên, Nhan Lục Nguyên nhìn thấy một tờ báo trên bàn trà.
Trên đó có viết mấy chữ Tạp chí hi vọng.
Khi thấy tờ tạp chí đó, Nhan Lục Nguyên cũng không đọc mà ngồi trên sa lon nhắm mắt dưỡng thần.
Phải biết, sứ giả Khánh thị cũng đem không ít tạp chí tới cho hắn, thế nhưng hắn không có hứng thú.
Kỳ Kỳ Cách vẫn luôn ở cạnh Nhan Lục Nguyên.
Giờ khắc này nàng cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lòng thiếu niên, tựa hồ hắn đang vùng vẫy.
Vì thế tiểu cô nương móc một cái lược ra, nhu thuận đúng phía sau chải đầu cho Nhan Lục Nguyên.
Nàng vừa chảy vài nói:
- Bây giờ ngươi chính là hi vọng của bọn họ.
- hi vọng ư?
Nhan Lục Nguyên lặp lại, ngữ khí mang mấy phần châm biếm.
Tiểu cô nương nói tiếp:
- Chứ sao nữa, ta chưa từng thấy cha mình dũng cảm như thế bao giờ.
Trước kia khi cống hiến bò dê cho đại bộ lạc, ông chỉ dám khúm núm dâng gia súc lên.
Những người khác trong bộ lạc cũng chỉ có thể nén giận không dám nói gì.
Hiện tại không như trước, ngày đó ta thấy hắn nói chuyện với thủ lĩnh bộ tộc khác, không chút kiêu ngạo hay siểm nịnh gì nữa.
- Đó là vì trong tay hắn có sức mạnh…
Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Còn thủ lĩnh những bộ thật kia thì đang xuống dốc.
Vốn ta muốn xem trong trận chiến này họ sẽ thể hiện sự dũng mãnh của mình thế nào.
Kết quả khiến ta thật thất vọng, đám thủ lĩnh đó vẫn núp phía sau, cứ như lá gan bị ăn mất vậy.
Đối mặt với người như thế, cha ngươi có gì mà không tự tin.
- Cũng không phải…
Kỳ Kỳ Cách nhẹ giọng nói:
- Cha nói đây là sức mạnh thần linh ban tặng cho hắn.
Hiện tại mỗi sáng sớm cha và mẹ sẽ quỳ lạy ngươi.
Hắn nói chỉ có ngươi mới giúp người trên Thảo Nguyên có tương lai tốt hơn, không cần sợ hãi bất kỳ người nào.
Hiện tại ngươi chính là mặt trời của chúng ta.
Ta cảm thấy chỉ khi ánh nắng chiếu rọi nhân gian thì cuộc sống mới tốt được như thế thôi.
- Được rồi…
Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Đi tìm cha ngươi đi.
Nói hắn biết ta chuẩn bị rời đi.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Nhan Lục Nguyên bỗng cầm tờ tạp chí kia lên.
Hắn nhìn thoáng qua ngày tháng thì thấy là số của ngày hôm qua.
Nhan Lục Nguyên biết tới tạp chí hi vọng vì mỗi ngày Vương Phú Quý đều rất thích xem báo.
Khi đó hắn từng hỏi Vương Phú Quý, vì sao lại thích đọc báo.
Vương Phú Quý cười, bảo để giết thời gian.
Sau đó kêu Nhan Lục Nguyên đi theo Trương tiên sinh học cho tốt.
Chờ tới khi hắn đọc được tạp chí sẽ cho hắn kẹo ăn.
Ban đầu Nhan Lục Nguyên còn rất thích ăn kẹo.
Mỗi ngày đều cố gắng học tập thật tốt, thế nhưng rất nhanh đã bắt đầu ham chơi lười biếng.
Mỗi ngày chỉ năn nỉ, tìm cách để ca ca dẫn hắn đi săn cùng.
Bởi vì thế giới bên ngoài thị trấn lại càng thêm to lớn hơn.
Hiện tại hắn đã có thể đọc báo, thế nhưng lại chẳng còn ai cho kẹo hắn nữa.
Nhan Lục Nguyên đọc trang đầu tiên, trên đây là tin tức về chiến tranh của Hỏa Chủng và Khổng thị cùng cách nhìn của Vương thị.
Lúc này Vương thị không hề nóng lòng nhập cuộc mà lẳng lặng đóng quân ở biên cảnh như chờ đợi gì đó.
Dựa theo phỏng đoán của Nhan Lục Nguyên, Vương thị hẳn đang chờ cơ hội một kích tiêu diệt Khổng thị.
Kỳ thật tập đoàn cũng không có gì đặc biệt.
Bọn họ chẳng khác nào dã thú nơi hoang dã, chỉ cần tìm được cơ hội sẽ toàn lực ứng phó, bắt đầu săn bắn.
Còn bình thường sẽ luôn bảo trì im lặng.
Trang thứ hai nói về chuyện ở Thánh Sơn.
Tỷ như có bao nhiêu người lên núi, còn bao nhiêu người rời núi.
Tổn thất thảm trọng cỡ nào.
Đồng thời còn có một bài luận nói về quỷ kế của An Kinh tự và Hỏa Chủng tại Thánh Sơn.
Cũng không biết ai đã tiết lộ điều này cho tạp chí hi vọng nữa.
Trang thứ ba là mấy chuyện nhàm chán, là những gì chủ biên Giang Tự chứng kiến về AI tại Vương thị, khen chê khác nhau.
Trong bài báo cũng nói, hiện tại Giang Tự đang ở hàng rào 61, tiếp tục quan sát AI.
Trang thứ tư nói về sự thay đổi của Thanh Hòa tại Lạc thành.
Trừ Hứa Khác ra, toàn bộ người của Kỵ Sĩ đã rời khỏi Lạc thành, không biết tung tích.
Nhan Lục Nguyên cứ thế đọc từ từ, chờ đợi thần dân của hắn tập kết.
Thế nhưng khi lật tới trang thứ năm, vị vua tài lược của Thảo Nguyên cứng người lại.
Một nửa trên trang báo là hai dòng chữ.
“Đừng để bi ai của thời đại trở thành bi ai của ngươi.”




Nhan Lục Nguyên quá quen thuộc đoạn văn này, cũng biết ai là người nói câu này.
Mọi ký ức tốt đẹp tại thị trấn đều có bóng dáng người kia.
Ngày hôm đó, chính mắt hắn nhìn thấy trường mâu xuyên qua bụng đối phương cùng dòng lũ cuốn đi người quan trọng nhất đời hắn.
Tràng lũ kia không cách nào thay đổi được, gần như cuốn sạch những thứ tốt đẹp nhất của hắn đi.
Hắn không còn kẹo ăn, mỗi năm chẳng còn quần áo mới.
Khi đó hắn là em trai người kia, hiện tại hắn là Tân vương Thảo Nguyên.
Lúc này Kỳ Kỳ Cách xông vào trong biệt thự:
- Cha và mọi người về rồi!
Vừa dứt lời, nàng bỗng phát hiện thiếu niên ngồi ngược sáng như đang chìm vào hắc ám vô tận, cô độc cùng cực.
Đúng, đó là sự cô đơn của bậc Đế vương, được bao bọc bởi gió tuyết và bụi gai.
Nhan Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài biệt thự, muốn tới hàng rào 61 tìm Nhâm Tiểu Túc nhưng khi ngẩng đầu, hắn lại thấy thi thể lay lắt được treo trên hàng rào quanh biệt thự, máu đen thấm đẫm mặt đất.
Đây là người được hắn hạ lệnh cho thủ hạ giết chết, cũng chính là bi ai của hắn.
Bên cạnh thi thể là Hassan cùng hơn vạn thiết kỵ đã tập kết.
Vạn người trải dài khắp đường phố, nhìn không thấy điểm cuối.
Mà những người này đã xuống ngựa, quỳ trên một chân, chờ đợi Tân vương ra đời, rúng động cả hàng rào.
Nhan Lục Nguyên đứng từ xa cũng có thể thấy được ánh mắt mong chờ của đám người Hassan, thành kính mà nóng bỏng.
Bấy giờ, Nhan Lục Nguyên đứng dậy, .
. Âm Thầm đốt tờ báo.
Biệt thự chìm trong biển lửa.
Biệt thự xa hoa nhưng đầy vẻ suy tàn bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, không ngừng lan tràn ra xung quanh.
Nhan Lục Nguyên đứng trong biển lửa nhìn lửa bao phủ quanh người mình, tựa như chìm trong sự mục nát của thời đại.
- Ca, ta trở về không được.
- Ca, ta không quay về.
- Ngươi nói đừng để bi ai của thời đại trở thành bi ai của ngươi.
- Nhưng ta muốn để cho bi ai của ta, trở thành bi ai của thời đại này.
Nhan Lục Nguyên đứng trong biển lửa, đeo mặt nạ lên mặt, che giấu hết thảy biểu cảm của hắn.
Hắn cảm thấy thời đại này không cần tồn tại nữa.
Hassan quỳ gối bên cạnh làm ghế cho hắn leo lên ngựa.
Nhan Lục Nguyên dẫm lên lưng Hassan:
- Về nhà, khỏi hoàn!
Đám chiến sĩ hân hoan hô to.
Có người cầm súng trường vừa lấy được bắn liên tục lên trời.
Các chiến sĩ theo Tân vương quay về cố hương phương Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận