Đệ Nhất Danh Sách

Chương 608: Thanh Đao Thần Bí

La Lam nhìn ba người bên ngoài xong thì chẳng thèm để ý tới sự tồn tại của thường xuân nữa:
- Chu Kỳ, bây giờ ngươi phục chưa?
Chu Kỳ như đèn đã cạn dầu kinh ngạc nói:
- Được, ta phục rồi.
Theo Chu Kỳ nghĩ lúc trước, dù Nhâm Tiểu Túc có trâu bò tới đâu cũng chỉ là siêu phàm giả như hắn mà thôi.
Siêu phàm giả nào mà chẳng kiêu căng? Chu Kỳ thầm nghĩ, dù là đối mặt với Lý Thần Đàn hắn cũng không sợ, chính diện không được thì ám sát thôi.
Hơn nữa Chu Kỳ còn là một trong những siêu phàm giả thức tỉnh sớm nhất. Tố chất thân thể của hắn đã vượt qua đại đa số siêu phàm giả khác.
Mà La Lam cứ nói bên tai Chu Kỳ, việc này khiến hắn cảm thấy rất phiền, nghe riết cứ như La Lam cảm thấy hắn vô dụng không bằng…
Nhưng hiện tại không giống như trước, hắn đánh không lại thường xuân mà đối phương lại khí định thần nhàn đi lại giữa đống dây leo, ngược lại còn nắm tay một cô gái nữa. Sự xung kích tới từ thị giác thật khiến Chu Kỳ không thoải mái tí nào…
Trọng điểm ở chỗ, vì cái gì mà đi lại ở nơi nguy hiểm này lại còn nắm tay nữ nhân hả!
Khi thường xuân sắp lan tới chỗ đám người La Lam, ánh đao màu đen lóe lên trước người họ, nhanh tới mức họ không thấy được đó là gì. Đám thường xuân vươn tới trước mặt họ đều bị chặt đứt!
Chu Kỳ bỗng ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc, chỉ thấy tay phải thiếu niên cần một chuôi đao màu đen. Thế nhưng Chu Kỳ không hiểu, mọi người đứng cách xa nhau tận trăm mét, đối phương làm thế nào có thể chặt đứt dây leo?
Một đao này thật sự rất thần bí.
Đương nhiên, không thần bí cũng không được, Nhâm Tiểu Túc từng dùng Ám ảnh chi môn đánh ngất La Lam kia mà. Động tác nhất định phải nhanh, bằng không để La Lam biết được thì sao…
Dây leo bị chặt đứt lập tức tức giận. Chỉ số thông minh của nó tuy thấp nhưng dù là kẻ đần thì bị đánh cũng biết đánh trả chứ!
Trong cảm giác của nó, ba người Nhâm Tiểu Túc, Chu Nghênh Tuyết, Lý Nhiên không tồn tại. Vì thế nó đem hết lửa giận trút lên đám người La Lam.
Sau một khắc, La Lam trơ mắt nhìn thường xuân như một bàn tay khổng lồ, mạnh mẽ tấn công mình.
La Lam có phần tuyệt vọng, đối diện với loại lực lượng này, không phải siêu phàm nào cũng có thể chống đỡ được lực lượng này.
Chỉ là đột nhiên La Lam cảm thấy không còn luyến tiếc nữa. Như hắn nói với Chu Kỳ vậy, kỳ thật hắn và Khánh Chẩn thật sự xem Chu Kỳ là bằng hữu tốt nhất, chỉ sợ đối phương không xem họ là bằng hữu mà thôi.
Đối với Nhâm Tiểu Túc, La Lam cũng đối xử như thế.
La Lam vẫn luôn hâm mộ Nhâm Tiểu Túc, cũng bội phục và xem thiếu niên là bạn thân tốt nhất. Bằng không lúc trước hắn cũng chẳng nhiều lần muốn mời Nhâm Tiểu Túc tới Khánh thị, còn phái một đội thiết giáp tới tập kích sông Bắc Vịnh nữa.
Mà điều La Lam lo lắng nhất việc Nhâm Tiểu Túc có xem hắn là bằng hữu không.
Nhưng bây giờ thì sao, nơi này lâm vào nguy nan nhưng đối phương vẫn tới cứu viện. Thử hỏi trên đời này có bao nhiêu người dám xông pha khói lửa vì bằng hữu?
La Lam cảm thấy cuộc đời hắn như thế đã đủ rồi, có bằng hữu như vậy, nhân sinh không có gì tiếc nuối.
La Lam hô to:
- Không cần cứu ta, mau chạy đi, chúng ta không đánh lại nó đâu.
Nhưng La Lam lại không ngừng, Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu chạy như điên về bên này!
Người máy nano còn lại trong thân thể Nhâm Tiểu Túc điên cuồng hoạt động. Dường như do quá lâu không được khởi động nên khi những tiểu gia hỏa đáng yêu này cảm nhận được sự kêu gọi của đối phương thì như ăn mừng, vui sướng xao động trong cơ thể hắn!
Chúng phấn đấu quên mình không ngừng lan tràn trong mạch máu Nhâm Tiểu Túc. Từng người máy bé nhỏ tạo thành một tổ hợp tổ ong bên ngoài thiếu niên, chớp mắt trở thành thiết giáp kiên cố nhất!
Một màn này đối với người máy nano dài đằng đẵng, từ mạch máu truyền ra ngoài như một cuộc hành trình vĩ đại lại mạo hiểm.
Thế nhưng một màn này thì rất nhanh trong mắt đám La Lam. Cứ như Nhâm Tiểu Túc đang chạy đua với bàn tay màu xanh kia vậy. Mà thời gian lại đứng về phía Nhâm Tiểu Túc.
Trong con ngươi của Nhâm Tiểu Túc, quá trình thiết giáp xuất hiện chỉ xảy ra trong cái chớp mắt mà thiếu niên đã trở thành mãnh thú cường đại rồi!
Trong quá trình Nhâm Tiểu Túc biến hình, vì hắn buông tay Chu Nghênh Tuyết ra nên thường xuân đã bắt đầu công kích hắn. Thế nhưng thường xuân chẳng thể xuyên qua thiết giáp chắc chắn. Ngay cả đạn cũng không bắn thủng thì không ngoa khi nói người máy nano là trợ lực lớn nhất của thiếu niên.
Khi bàn tay màu xanh sắp chụp tới La Lam, hắn hưng phấn nhìn Nhâm Tiểu Túc vọt tới trước mặt mình. Sau đó quay người đối mặt với tất cả sóng to gió lớn!
Lúc này, La Lam chỉ có thể thấy được bóng lực của thiết giáp. Nhân ảnh chẳng khác nào đang cất cánh vọt tới chỗ thường xuân. Hắc đao cứng rắn bổ ra, cắt bàn tay thành hai khúc!
Lý Nhiên đứng từ xa nhìn một màn này, thì ra đây là lý do Chu Nghênh Tuyết cam tâm tình nguyện làm nha hoàn cho thiếu niên. Trong thời khắc nguy nan, thiếu niên mang tới cho người khác cảm giác an toàn không gì sánh được cùng sức mạnh kia.
- Mau cứu họ! Nhanh lên!
Nhâm Tiểu Túc rơi xuống đất, quát to.
Chu Nghênh Tuyết dẫn Lý Nhiên lao tới, thừa dịp thường xuân chưa kịp phản kích thì nhanh chóng hô với mọi người:
- La Lam, mau nắm lấy tay Lý Nhiên. Người phía sau nắm tay La Lam, lần lượt nắm tay nhau!
Ở đây, trừ Chu Đào ra thì ai cũng là người thân kinh bách chiến. Họ vừa nghe xong liền hiểu ý Chu Nghênh Tuyết. Khó trách lúc trước Nhâm Tiểu Túc nắm tay nàng, thì ra là vì đối phương có năng lực không bị thường xuân công kích!
Quân nhân Khánh thị dẫn La Lam chạy tới bên cạnh Chu Nghênh Tuyết, để La Lam nắm tay nàng rồi tới Chu Kỳ.
Ngay sau đó đám quân nhân lần lượt nắm tay nhau, tổ trưởng thì nắm tay Chu Kỳ!
Vào lúc này, nếu có người biết tác dụng của việc nắm tay Chu Nghênh Tuyết thì nhất định sẽ xông lên, cuối cùng tình cảnh sẽ vô cùng hỗn loạn.
Thế nhưng Khánh thị thì khác, chỉ trong nháy mắt đã tạo thành đội ngũ hoàn chỉnh. Tổ trưởng trước, sau đó lần lượt là các binh sĩ Khánh thị.
Người quân nhân cuối cùng thậm chí còn không quên Chu Đào!
Trong nháy mắt, mọi người nắm chặt tay nhau. Thường xuân tính tấn công họ nháy mắt mấy đi mục tiêu, Nhâm Tiểu Túc không liều chết với thường xuân nữa mà đi tới nắm tay Chu Đào:
- Đi mau, thừa dịp nó chưa kịp phản ứng thì mau chóng rời đi!
Nếu đã tìm được La Lam thì nhiệm vụ của hắn xem như hoàn thành rồi, phải mau chóng rút lui!
Một đám người đi trên dây leo chằng chịt, nắm tay nhau rồng rắn chạy trốn. Hình ảnh này muốn có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị…
La Lam ê răng nói:
- Đây là lần đầu tiên lão tử nắm tay nhiều người cùng chạy thế này đó. Không khác gì chơi trò chơi khi còn ở nhà trẻ cả…
Nhâm Tiểu Túc không trả lời, vì hắn phát hiện lần này mình đoạt quá nhiều “đồ ăn” của thường xuân nên có thể trong chốc lát nó không truy sát họ, có điều dây leo vẫn không ngừng đuổi theo. Bất kỳ lúc nào cũng có thể tấn công đám người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận