Đệ Nhất Danh Sách

Chương 589: Thần Phục Ta

Tới cuối tháng 11, tất cả hàng rào đều tiến vào đầu mùa đông, có vô số vật tự được chuyển vào hàng rào để chuyện bị cho thời tiết dần trở lạnh.
Thực vật hai bên đường phố cũng bắt đầu trở nên khô héo.
Ngược lại, gần đây hàng rào 61 lại xảy ra những chuyện kỳ quái.
Những năm trước, tới mùa đông, thương xuân đều rụng sạch lá, chỉ còn lại dây leo trụi lủi.
Vậy mà năm nay thường xuyên vẫn xanh um tươi tốt, thời tiết ngày càng rét lạnh nhưng chẳng ảnh hưởng tới thường xuân tí nào.
Hơn nữa nó còn lớn hơn, khiến một khu dân cư được tô điểm trở nên vô cùng đẹp mắt.
Người trong hàng rào 61 thấy vậy liền tới vây xem, tập đoàn Vương thị thích vuốt mông ngựa, liền nói với Vương Thánh Tri đây là điềm lành.
Họ bảo Vương Thánh Tri quản lý hàng rào Vương thị quá tốt, mọi người đều có cơm ăn, y phục để mặc nên ông trời mới giáng xuống điềm lành này.
Vương Vũ Tri cười không nói gì.
Đường sắt ở Tây bắc cũng đang được lưu dân xây dựng, dường như khí trời trở lạnh không ảnh hưởng gì quá lớn với họ cả.
Mọi người đã sớm có thói quen, không coi đây là thời điểm lạnh nhất.
Thế nhưng trên thảo nguyên phương bắc đã bắt đầu đổ tuyết, đó là nơi nằm ngoài phạm vi của liên minh hàng rào, tiếp giáp với hàng rào 176.
Hàng rào 176 là một hàng rào độc lập, không thuộc về bất kỳ tập đoàn nào.
Bất quá thanh danh của họ không hiển hác như cứ điểm 178 mà thôi.
Đại khái là do họ rất ít gặp người ngoài.
Cuồng phong gào thét thổi qua thảo nguyên, không chỉ có bông tuyết to lớn rơi phấp phới mà ngay cả tuyết đọng cũng bị gió thổi thốc lên, ngay sau đó lại có đợt tuyết mới đổ xuống, bao phủ lên.
Toàn bộ thế giới trở nên u ám hơn, mây đen trên trời như một con rồng đen khổng lồ gầm thét, tuyết như rơi mãi không hết.
Trên thảo nguyên, hơn một ngàn đầu sói từng bước tiến về phía đông.
Cứ cách một khoảng thời gian sẽ có sói mới thay những chỗ ngoài rìa, mà nhóm sói đi bên ngoài lúc trước sẽ trở vào trong bầy sói sưởi ấm.
Sau tai biến, thời tiết luôn ác liệt như vậy, ngay cả loài động vật có da lông dày như chó sói cũng khó lòng chống cự với gió lạnh.
Đàn sói tiếp tục đi về hướng đông, lưu lại dấu chân thật dài trên tuyến trắng, sau đó bị tuyết rơi xuống che phủ đi.
Trong bầy sói, Nhan Lục Nguyên ngồi trên lưng Lang vương, trên thân bọc một lớp da dày.
Một tầng lại một tầng khiến hắn trông có vẻ mập mạp hơn, nhưng dù thế cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ ấm mà thôi.
Đây là da con mồi mà bầy sói bắt được, Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ lột da để dùng.
Vì sinh vật tại phương bắc thưa thớt lại sống rải rác nên số lượng lương thực rất nhiều. Đàn sói không cần lo thiếu ăn.
Nhan Lục Nguyên thấy mùa đông sắp tới liền bắt đầu thu thập da thú, vì không thể may vá nên chỉ biết đắp qua loa bên người.
Phía sau còn có mấy con sói khiêng một cuộn da lông phơi khô. Đây là tài sản bây giờ của Nhan Lục Nguyên.
Nhan Lục Nguyên bình tĩnh quay đầu nhìn một phía, Tiểu Ngọc Tỷ ngồi trên lưng một con sói khác, nói:
- Lục Nguyên, có lạnh không?
- Không lạnh…
Nhan Lục Nguyên kéo lớp da lông làm khăn quàng cổ xuống, cười khổ:
- Tiểu Ngọc Tỷ, ngươi bọc ta thành thế này thì ta lạnh kiểu gì.
Vào lúc này, họ thấy được một vòng ánh sáng mờ nhạt phát ra từ đống lửa ở phía xa.
Màu da cam trong không gian u ám giữa trời đông cứ như khiến mọi thứ trở nên ấm áp hơn.
- Hẳn là dân du mục của phương bắc, một bộ lạc nhỏ nào đó.
Cứ bắt đầu từ họ đi…
Nhan Lục Nguyên ngồi trên lưng Lang vương, nói:
- Đi, chúng ta tới bên kia nhìn thử coi có thể kiếm đồ ăn không.
Ngày nào cũng ăn thịt khiến ta có phần khó chịu rồi.
Nói xong, đàn sói bắt đầu chạy nhanh hơn.
Cả đàn sói hơn ngàn con chạy trong gió tuyết, lông trên người bị cuồng phong thổi thành từng gợn sóng, nhìn qua vô cùng tráng lệ.
Tiểu bộ lạc có hơn chục lều vải đang đốt lò sưởi, trên lò sưởi có cái nồi màu đen đang được nấu, nước trong nồi sôi ùng ục, nghe qua rất dễ chịu.
Người ngồi trong lều bỗng dưng kinh ngạc hơn, họ nghe được trong tiếng gió lớn bên ngoài có âm thanh gì đó kỳ quái.
Ngay sau đó, âm thanh sói tru bén nhọn xé rách cuồng phong, đâm vào lỗ tai mọi người.
Tiếng sói tru liên tiếp hù dân du mục, sắc mặt cả đám cải biến.
Họ thường xuyên đụng phải đàn sói ở phương bắc nhưng chưa từng đụng phải đàn sói nào có thanh thế lớn thế này.
Có người hô to trong lều vải:
- Bảo vệ bầy ngựa và bầy cừu, đừng để đàn sói quấy nhiễu chúng.
Mau lấy mấy khẩu súng trong bộ lạc của chúng ta ra!
Trong lúc nói chuyện, thủ lĩnh bộ lạc đã móc một khẩu súng ra từ bên hông.
Hắn sốc rèm vải ra, chuẩn bị lao ra dọa đàn sói.
Trên thảo nguyên phương bắc, chỉ cần bắn bị thương vài đầu sói, đàn sói tự động chạy đi.
Nhưng lần này, thủ lĩnh vừa rời khỏi lều vải lập tức sững sờ.
Bên ngoài có vô số đầu sói lặng lẽ đứng. Đám sói này lớn hơn mấy con sói trên thảo nguyên nhiều, trông to như trâu vậy!
Thủ lĩnh bộ lạc bị hù ngây người.
Hắn đã nhận ra đàn sói này khác với những đàn sói khác.
E rằng dù hắn bắn bao nhiêu lần cũng chẳng có tác dụng gì.
Thủ lĩnh từng gặp qua đàn sói, nhưng hắn chưa từng thấy con sói nào có hình thể to lớn thế này.
Số lượng đàn sói lại nhiều, đây không phải lực lượng họ có thể đối chọi được!
Âm thanh thủ lĩnh run rẩy:
- Mau dẫn nữ nhân và con nít rời đi.
Nam nhân ở lại kéo dài thời gian, tới lúc thì lấy ngựa ra…
Nói tới đây, thủ lĩnh đã có điểm tuyệt vọng.
Ở nơi băng thiên tuyết địa này, ngựa sao chạy lại sói?
Vào lúc thủ lĩnh đã chuẩn bị tinh thần chờ chết thì đàn sói trước mắt chừa ra một con đường.
Hai con sói to lớn chở một nam một nữ chậm rãi đi tới.
Dân du mục sợ ngây người.
Họ nghĩ mãi cũng không ngờ đàn sói này lại có người điều khiển?
Hơn nữa, người ngồi trên lưng Lang vương lại là một nam hài, mạch máu tỏa ra ánh sáng bạc, trông như thần minh giáng thế.
Trên thảo nguyên luôn có truyền thế về thần.
Thế nhưng dân du mục chưa từng gặp qua, nếu vị trước mắt không phải thần minh thì những truyền thuyết họ nghe lúc trước chắc chẳng có thật.
Thủ lĩnh bộ lạc cùng đám dân du mục trong bộ lạc đứng ngây người.
Giữa gió tuyết, quá nhiều bất ngờ khiến họ không đủ lý trí để suy nghĩ nữa.
Lò sưởi trong lều vải bị gió bên ngoài thổi tắt, nữ nhân trong lều ôm con mình lạnh run.
Mà thiếu niên trên lưng Lang vương cùng nữ nhân bên cạnh nhìn vừa thần bí lại mạnh mẽ.
Chỉ là trong lòng thủ lĩnh bộ lạc vẫn không khó lòng chấp nhận.
Chẳng lẽ thật sự có thần linh trên thế gian này?
Nhan Lục Nguyên ngồi trên lưng Lang vương đi tới trước mặt dân du mục.
Hắn ngồi trên cao nhìn xuống đám người phía dưới.
Mãi tới khi đám dân du mục không dám nhìn thẳng hắn, Nhan Lục Nguyên mới cười nói:
- Phương bắc lạnh quá.
Thần phục ta, sang năm ta dẫn các người tới phương nam trú đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận